Tiếng tạp âm chói tai làm nó sợ hãi bịt chặt lấy hai tay mình lại, nó nhắm mắt lại run rẩy như chẳng tin vào điều mình vừa thấy..! Chẳng lẽ..điều đó.. đã đến như thế này sao? Nhanh quá! Nó cắn chặt răng để khỏi phát ra tiếng khóc như nấc lên của một đứa trẻ nhưng hàm răng cứ run bần bật.. Nước mắt nó ứa ra thật nhiều khi nó ngước mặt lên. Hai con mắt đục mờ vì nước mắt, nó loạng choạng đứng dậy chạy nhanh tới bên người con trai đang nằm dưới đường, máu chảy dài một góc, loang thành một vùng.. Nó ngồi thụp xuống nâng đầu người con trai ấy dậy, lay lay người con trai đó. Nó hoảng hốt khi thấy bàn tay mình sớm chốc đã bết lại máu của người ấy.. Máu thấm đẫm lấy cái váy trắng mịn, nó càng nấc to lên,nước mắt tuôn xuống khuôn mặt người con trai ấy, hòa với máu đỏ, máu chảy từ vùng trán anh xuống..thật nhiều..
-Khang!! Khang!!Khang!!-Nó khóc nấc lên, cả người nó run lên bần bật, đôi mi ướt nước, đôi mắt buồn vô hồn nhìn lấy khuôn mặt bình yên của Khang, khuôn mặt ấy sao thật dễ chịu.. như chỉ mới ngủ đi thôi!
Nó thấy vùng ngực nó đau nhói, trống đập liên hồi mà sao.. ngực Khang.. lạnh ngắt như thế này, đôi môi nó tê buốt chẳng nói thành lời..
Tiếng khóc nức trời của cô gái trong trời hoàng hôn nhuốm máu buồn, trước chiếc xe tải nhấp nháy ánh đèn vàng đêm, nó ngồi đó ôm lấy Khang,mái tóc rối phất phơ, đôi bàn tay run lên xiết khẽ cổ Khang, đôi mắt vẫn buồn thăm thẳm, nhìn vào đó như có thể thấy cả một vực sâu.. Làn môi mềm như nước mấp máy:
-Thiên..Thiên!!
Nó đứng dậy bỏ mặc Khang nằm đó liêu xiêu bước loanh quanh..hắn nằm một góc thở gấp gáp, tay hắn cũng đầy máu, thi thoảng hắn rên khe khẽ,chắc là gãy xương rồi..!
Hắn nghe tiếng nó gọi mà sao buồn tủi quá.. tiếng gọi thất vọngmà cứ lí nhí trong cổ họng..
-Thiên ở đây!-Hắn dung chút sức lực cuối cùng hét lên
Nó chạy theo tiếng hét đó rồi ngồi thụp xuống, nước mắt nó lại chảy từng dòng một xuống cổ áo..
-Thiên không sao.. Phương gọi.. cấp cứu cho Khang..đi!-Hắn mệt nhọc nói, vừa ôm cánh tay.
-Cấp cứu.. cấp cứu!-Nó như chợt sực nhớ ra điều gì bèn lấy điện thoại, tay nó chẳng thể bấm số đúng được.. cứ rung lên từng hồi như thế.
Một lát sau.. xe cấp cứu tới và đưa cả 3 người đi.. Tiếng còi xe inh ỏi làm nó hoảng loạn hơn, nó hét lên thất thanh
-THIÊN!!!!!!!!!KHANG!!!!!!!!!! MỌI NGƯỜI ĐÂU RỒI!!!???
Một cô y tá bước lại gần giữ chặt lấy hai tay nó vùng vẫy:
-Cô ổn rồi.. không sao hết. Hai người kia đang trên xe khác..
-Tránh xa tôi ra!-Nó vùng mạnh ra rồi chạy loạng choạng theo tiếng còi xe cứu thương vừa đi.. Nhưng được mấy bước thì nó ngã khuỵu xuống..Tiếng xe cứu thương vẫn vậy.. vẫn inh ỏi nhưng nghe nhỏ hơn.. khuất dần ở cuối con đường dài bất tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT