Vùng biển trước mặt nó xanh và mát, sóng vỗ rì rào quanh bờ cát trắng. Ánh mặt trời hừng đông lấp ló e lệ, cánh hoa ban mai đầu tiên hé mở,tất cả tạo nên một phong cảnh thanh bình, yên ắng của tiếng biển, ngọt ngào tiếng gió thổi hất tung mái tóc nó, quạt vào quần áo nó, Phương dang tay đứng trước biển nhắm mắt lim dim, chỉ chực chút nữa thôi chắc là cô té lăn ra ngủ mất!
-Này, em không xuống à?-Kiệt đặt tay lên vai nó
-Không. Anh xuống đi!-Nó lấy tay Kiệt ra khỏi bờ vai mềm yếu đuối, biết nó làm anh buồn biết bao?
-Anh.. không thích.-Kiệt cười nhìn nó, rồi ra một chỗ cát khô ngồi bệt xuống
Nó cũng ngồi kế bên anh nhưng không nói gì, chỉ nhìn xuống biển, nơi hắn đang phát điên lên vì cô nàng tinh nghịch Sica và Nhã. Nó khẽ cườithầm, nụ cười ấy chợt tắt và theo đó là một nụ cười rạng rỡ của ánh bình minh,Kiệt ngỡ ngàng tưởng như nó là một thiên thần cánh trắng, anh rơi vào thế giới riêng anh, mơ mộng..
-KHANG!!!!!!!!!!!!!-Bỗng nó hét lên làm mọi người giật mình nhìn về phía tay chỉ, một người thanh niên trông khá phớt đời, tay bỏ vào túi quần, bước lững thững về phía nó. Anh ta nở một nụ cười nhạt cầm lấy bàn tay thon dài của nó. Hắn chạy lại, rồi nhận ra.. Trên bàn tay nó và Khang.. là một cặp nhẫn đôi.. lóng lánh trong ánh nắng..
Hắn ngồi thụp xuống vô hồn, tay ôm đầu. Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Lạy trời đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi!!
-Thiên à? Sao thế!?-Nó lại gần hắn, đặt tay lên vai, nó nhận thấy.. bờ vai ấy.. bờ vai mạnh mẽ luôn là chỗ dựa mỗi khi nó yếu ớt.. đang rung mạnh lên từng hồi, từng hồi..
-Tại sao?-Hắn chua xót nhìn nó, hay chăng trái tim hắn đang rách toạc ra từng mảnh?
-Tìm người khác.. tốt hơn tôi.-Nó cầm lấy bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt, giấu những giọt nước mắt đang rơi tự do trên khuôn mặt đau khổ của người con trai đó. Nó cũng đau lắm chứ!
-Em đến.. và đi dễ dàng như vậy sao?-Hắn ngẩng mặt lên nhìn nó, đôi mắt đã đỏ hoe. Hai khóe mắt ướt nước.
-Tôi.. không cố ý!-Nó nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, trong ánh mắt nó có chút bối rối..
-Đừng.. xin lỗi!
-....Cảm ơn..
-Cảm ơn.. sao?
-Cảm ơn.. vì đã cho tôi.. một chỗ dựa.
-Ừm..
Nó nhìn hắn, không cười, không khóc, chỉ một ánh mắt lạnh lẽo,chẳng chút cảm xúc, chẳng chút tình yêu.. Nó làm hắn đau!! Đau thực sự!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT