-Phương này.. Chuyện hôm trước anh xin lỗi nhé em!- Mới vào trường nó đã bị Kiệt lôi ra một chỗ xin lỗi.

-Ah~… Chuyện đó có liên quan gì tới em hả anh!?-Nó khá khó chịu và buồn khi nhắc tới chuyện đó..

-Ưh… Tại vì…Tại vì…-Kiệt gãi đầu cười trừ.. Anh đang định nói gì ấy nhỉ!?

-Đi thôi!-Hắn vừa kịp tới nắm lấy cánh tay nó, mặt thì lạnh nhưng lòng như lửa đốt.. Chẳng biết anh ta có nói gì vs nó ko [?]

-Ơ..ơ… Vậy thôi chào anh nhe!-Nó bị kéo đi ko hiểu gì hết.. Nhưng ko nên cãi lời hắn thì hơn..

-Ưm…Anh..chào em..!-Kiệt bị bỏ lại phía sau.. Anh thấy buồn vì chưa kịp ngỏ lời.. Lời gì nhỉ..!?

-Phương.. Anh ta có nói gì vs em ko?-Hắn nắm lấy hai vai nó lay mạnh

-Tôi ko biết!

-Làm ơn.. Cho tôi biết!-Hắn lay mạnh hơn

-Ko biết!!! Anh để tôi một mình đc ko!?-Nó bịt lấy hai tai, mếu máo.. Hắn bối rối chẳng biết làm gì.. Nó quá yếu lòng..

-Tôi….. tôi xin lỗi..!-Hắn tự trách mình đã làm nó hoảng sợ, thực sự là hắn rất muốn ôm nó mà vỗ về, nhưng nó đã muốn ở một mình..

Nó kiếm một chỗ nào thoải mái, nó ngồi xuống ngắm trời ngắm mây cho khuây khỏa nỗi lòng..

-Tao chưa cảnh báo mày hay sao!?-Hiền bước ra từ sau cây cổ thụ, nhếch mép

-Chị để tôi một mình đc ko??-Nó đau đầu, nó ko muốn nghĩ gì lúc này..

-TRẢ LỜI TAO!!!!! NGAY!!!!!-Hiền đã mất bình tĩnh.. Gì mà một mình ư!? Định trốn chạy thực tại à.. Xem mày tớiđâu..

Nó im lặng.. Bây h` nó rất muốn cho Hiền một bài học..

-Con quỷ cái.. Mày định im lặng à.. Ha ha… Để xem mày im lặng đc bao lâu!?-Hiền ngúng nguẩy bỏ đi.. Lòng cũng tức giận lắm chớ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play