Nó lững thững về nhà.. Trời đêm nay lạnh cóng.. gió cứ ập vào người nó.
-Brừ……brừ…..brừ……- Nó run run ôm lấy hai tay, đi loạng choạng tựa như một cái động cũng có thể làm nó ngã.. Cuối cùng nó cũng trụ được về nhà..
-Cô về đấy à?- Hắn mở cửa, định mắng cho nó một trận tội đi đêm
-Brừ….brừ….- nó loạng choạng bước, chân kia quắp vào chân này, nó ngã xuống.. Hắn hoảng hốt đỡ nó vào trong phòng, đắp chăn xong hắn sờ đầu nó.
-Sốt rồi.. Sao cô lại sốt bây giờ cơ chứ!?- Hắn trách móc, chép miệng đi lấy băng dán hạ sốt. Nó nhìn theo hắn, nhớ đến những lời con Hiền nói, nó giật chăn ra bước xuống giường..
-PHƯƠNG!!!!!! Vào chỗ mau!!!!!!!!!- hắn quay lại hét lớn.. Trong hắn có một nỗi lo, hắn sợ nó lại ngã như nãy.. hắn sợ nó sốt cao hơn..
Nó nghe tiếng hắn sợ quá nhảy lên giường nằm.. Sao đột nhiên hắn đáng sợ đến thế [?]
Hắn bê tô cháo lên thổi, rồi xúc thử một muỗng nhỏ đút cho nó. Nó từ chối ko ăn, cứ yếu ớt hất cái thìa ra hay quay mặt đi ko chịu..
Hắn giận lắm.. Đã sốt mà còn làm kiêu.. Nhưng nó phải ăn thì mới uống thuốc được chứ!!!
-Cô ko ăn à? Thế thì tiêm vậy!?- Hắn liếc mắt cười nửa miệng
-Ko ko… tôi ăn… tôi ăn đây!!!!- Nó mở to mắt lấy thìa cháo đút vào miệng nuốt cái ực.. hắn cười cầm tô cháo lên thổi từng thìa..từng thìa nhỏ hắn thổi rất khéo, hắn nấu cũng rất ngon.. Nó không dám nói gì chỉ ăn và ăn.. Mặt nó hơi ửng.. Hắn bật cười
-Có gì mà đỏ mặt!?
-Thế có gì mà anh cười!?- Nó vặn lại, chốc chốc lại ho sù sụ làm hắn cuống hết cả lên.. Hắn xin lỗi nó vì đã cười nó.. Hắn hứa sẽ ko tái phạm.. Giờ thì nó bật cười rồi đấy.. Nụ cười dịu hiền của nó luôn làm hắn yên tâm.
-Này.. Biến thái.. Sao anh.. tốt với tôi vậy!?- Hắn lấy thuốc đưa cho nó, đưa cốc nước cho nó, cứ dửng dưng im lặng làm nó khó hiểu..
-Chỉ là cô giống với người tôi yêu thương thôi!- Hắn ra khỏi phòng đóng cửa chắc chắn nó ko bỏ đi đc..
Tự cốc đầu mình, hắn trách
-Sao mày lại nói điều đó vs cô ta chứ!? Thật ngu ngốc mà!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT