“Mẫn mẫn, chị uống nước đi!!”

Viên Viên áp chai nước lọc mát rượi vào khuôn mặt ửng hồng vì nụ hôn và tiếng vỗ tay ngút trời vừa nãy. Vừa nghĩ lại cái hành động vô cùng xấu hổ của mình là “đưa tay ôm và hôn lại” Tư Vũ, Mẫn mẫn vặn chai nước tu ừng ực.

“Trời ạ, cô thật là giống thiếu nữ mà!!”

Mẫn mẫn đang nhắm tịt mắt uống nước vì ánh sáng mặt trời chói mắt, thì tự dưng thấy bóng râm trùm lên mắt, nghe thêm câu nói “tử tế” của ai đó, Mẫn mẫn suýt nữa thì sặc.

Mặt cô lại đỏ ửng lên, cô lấy khăn mặt lau vội đi, đóng nắp chai lại cẩu thả rồi tròn xoe mắt nhìn hắn:

“Anh.....anh nói gì cơ? Thiếu…thiếu nữ??? Anh đang khen tôi hả?”

Tư vũ đút tay vào túi quần, vừa nghe xong Mẫn mẫn ấp úng hỏi, hắn thờ ơ chỉ tay lên trời.

“Gì vậy?”

Mẫn mẫn cũng ngước nhìn theo hướng chỉ tay của Tư Vũ nhưng lại bị ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt làm cô vội cúi đầu xuống, cô dụi dụi mắt nhìn hắn khó hiểu.

“Anh chỉ gì vậy?”

“Có thấy sao trên đó không?”

“Anh bị làm sao thế? Hay đứng nắng lâu quá nên bị hoa mắt rồi? Đây là ban ngày lấy đâu ra sao?”

“Vậy cô còn mơ cái nỗi gì?”

“Tôi mơ??? HẢ??? Chính miệng anh vừa bảo tôi “thiếu nữ” mà.”

“Cô không thấy Linh muội cho từ “thiếu nữ” trong cái dấu ngoặc ngoặc kép kép đấy à?”

“Ủa??? Vậy không phải là thiếu nữ thì là gì?”

“Thật là ngốc, sao tôi lại…..Aigzzz, đó là Thiếu Nữ Tính đó. Hahahaa!!!”

Tư Vũ vui vẻ xoa đầu Mẫn mẫn rồi bước đi, còn lại Mẫn mẫn ngẩn người ra vì câu nói trêu chọc của Tư Vũ, mãi 1 lúc sau mới nhận ra “thâm ý” trong lời nói của hắn, mặt xị xuống mếu máo, tên Tư Vũ kia cậy học giỏi nên chơi chữ với cô đây mà =((~

****

Ekip phải đến tận 11h tối mới xong, làm Mẫn mẫn quay chóng cả mặt, chân cô tê đến nỗi không thể duỗi ra được, Viên viên vừa xoa bóp cho cô, vừa e dè nhắc nhở:

“Mẫn mẫn, hôm nay chị mệt rồi, chúng ta về nghỉ sớm thôi, sáng mai 7h chúng ta đã phải có mặt để xem kết quả rồi đấy!”

“Không được, đã 11h rồi à? Tôi phải đến bệnh viện, Viên viên, phiền cô gọi taxi cho tôi!!”

“Mới tê chân cô đã đòi đi bệnh viện rồi hả Dương tiểu thư!!”

Tiếng nói vọng đến làm Mẫn mẫn mỉm cười, cô mỉm cười cực kì ranh mãnh:

“TRIỆU TẦN!! Sao anh đến muộn vậy? Em đợi anh mãi!!”

Mẫn mẫn xưng hô rất tự nhiên với Triệu Tần, còn anh ta thì bị cái thái độ vô cùng sốc và giọng điệu ngọt ngào của Mẫn mẫn làm cho tí thì ngất ra! Không chỉ anh ta, “ai đó” đang ngồi không xa thì đang hầm hầm, xám xịt mặt lại.

“Ủa, Mẫn mẫn, không phải em đóng phim mệt quá nên có vấn đề về….ngôn từ hả?”

“TRIỆU TẦN!!!” Mẫn mẫn gằn giọng, khẽ gọi tên anh ta 1 cách nghiêm khắc rồi ý tứ liếc về nơi ai kia đang ngồi, Triệu Tần nhìn theo hướng ánh mắt của Mẫn mẫn, vừa nhìn thấy Triệu Tần đang nhing mình, Tư Vũ tức giận quay đi.

“Mẫn mẫn, em với Tư Vũ vẫn chưa làm lành hay sao?”

“Cái gì? Tần tần, anh nói thật là buồn cười quá đi, hắn…hắn….hứ, tại sao em lại phải làm lành với hắn chứ!!”

“Vợ chồng cãi nhau càng lâu chứng tỏ càng yêu nhau, Tư Vũ hận em vậy chứng tỏ rất yêu em!!!”

“Trời ơi, sao ai cũng nói với em câu này vậy? Tần tần, anh mà nói nữa, em sẽ…sẽ…tuyệt giao với anh!!”

“Em cứ làm vậy đi, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho Tư Vũ!!”

“Tần…tần tần…anh…anh đang uy hiếp em đấy hả???”

“TƯ VŨ!!!”

Triệu Tần không để ý đến vẻ ấm ức trẻ con của Mẫn mẫn, vội đi ra chỗ Tư Vũ, niềm nở chào hắn, Mẫn mẫn bị Triệu Tần kéo đi, muốn giằng tay anh ta ra nhưng không được.

Ai đó của chúng ta nhìn thấy cảnh Triệu Tần nắm tay Mẫn mẫn liền tối mặt, hỏa khí tăng ngùn ngụt, chiếc ranh năng của hắn đã nhô ra:

“Dracula, Mari là của cậu! Trả cho cậu, 4 năm qua tôi đã làm tròn nhiệm vụ rồi!!”

Triệu Tần vui vẻ cầm tay Mẫn mẫn đặt vào tay của Tư Vũ, còn 2 người kia thì ngạc nhiên nhìn Triệu Tần, chẳng phải Triệu Tần rất yêu Mẫn mẫn sao? Tại sao theo đuổi 4 năm rồi mà đến phút này lại từ bỏ chứ! Mẫn mẫn ngẩn người nhớ lại chuyện năm xưa.

****

3 năm trước, Mẫn mẫn vẫn đang làm việc ở nhà hàng lúc trước, cô làm việc rất chăm chỉ, tuy vậy cái tính kiêu ngạo và cái bản tính nóng nảy vẫn chưa sửa được!

Ngày hôm đó quán ăn thật sự rất đông khách, 1 vài vị khách hò hét ầm ĩ, cản trở nhân viên phục vụ đưa thức ăn.

“Mẫn mẫn, há cảo bàn số 3!!”

Tiếng Vi vi gọi cô, Mẫn mẫn vội chạy đến nhận lấy đĩa há cảo, rồi nhanh nhẹn bê đến bàn số 3, chỗ đó là 1 đám đông bọn đòi nợ đang hò hét ầm ĩ, làm náo loạn cả quán.

Mẫn mẫn vừa đặt khay đồ ăn uống, thì 1 tên mặt đỏ bừng bừng tóm chặt lấy tay cô, suýt xoa:

“Cô em, xinh đẹp thế này….sao phải lao động khổ cực ở đây cơ chứ!!”

Mẫn mẫn cáu giận, cô đặt mạnh khay xuống, rụt tay về, nhưng hành động đó hình như làm tên điên kia phật ý, hắn đập bàn đứng dậy:

“Con ranh kia, đại ca đây có ý để mắt mà mày làm giá cái gì hả? Tưởng đại ca đây không có tiền à? Mày nói xem? Bao nhiêu? Đại ca đây sẽ trả?”

“Bốp!!!”

Mẫn mẫn tức giận cầm cái khay ăn đập thẳng vào đầu tên kia, nói lớn:

“Tôi không phải con người đấy, mong quí khách giữ tự trọng!”

“A con ** này, mày đánh tao rồi còn tự trọng à, con ** này mày tưởng mày xinh đẹp là có giá à? Có giá sao phải làm ở cái nơi này? Đại ca để ý còn kiêu à? Anh em, xử nó!!!”

Tên kia vẫy tay cho đám đàn em xông lên để định “làm thịt” Mẫn mẫn, còn cô thì hoảng hốt lùi lại, nhưng mây dteen kia được càn cứ xông đến, Mẫn mẫn nhắm tịt mắt, lúc này chẳng ai có thể giúp cô, trong tâm trí cô khẩn thiết kêu tên TƯ VŨ!!

“Bộp!!!”

Tiếng đánh nhau vang lên, Mẫn mẫn ngạc nhiên mở mắt ra….là là….là TRIỆU TẦN?

Anh ta dũng cảm xông vào đánh nhau với bọn kia,còn Vi Vi thấy hoảng quá nên đã gọi cảnh sát.

Sau vụ ẩu đả đó, hại Triệu Tần nằm viện 3 tuần.

Mẫn mẫn quay trở về thực tại, nhìn Triệu Tần, tự dưng trong lòng cô có chút tiếc nuối ( mất 1 người để làm ai đó ghen mà =))~)

“Triệu…triệu tần…anh….tại..tại sao???”

“Mẫn mẫn, anh hiểu rồi, yêu 1 người là thấy người đó hạnh phúc! Em đang rất hạnh phúc đấy! Anh không chúc em hạnh phúc đâu, vì em hạnh phúc quá sẽ mang cả hạnh phúc của anh đi nữa!!”

Triệu Tần rời bỏ bàn tay ra khỏi Mẫn mẫn, quay gót bước đi.

“Tần Tần, chúng ta vẫn là bạn tốt, phải không?”

Mẫn mẫn chạy theo Tần tần, e dè hỏi, Triệu Tần quay lại nhìn cô mỉm cười, anh ta không nhịn nổi ôm cô vào lòng:

“Dĩ nhiên rồi, anh vẫn luôn là bạn tốt của em!!”

“E hèm, Tần tần, đó là vợ tôi, anh ôm vợ tôi trước mặt tôi ư?”

Tư Vũ tuy có chút ghen tị, nhưng trước tình cảm cao thượng của Triệu Tần, hắn chỉ vờ ho rồi nhắc nhở Tần tần, Triệu Tần siết chặt Mẫn mẫn lại rồi ngay lập tức buông cô ra.

Mẫn mẫn nhìn theo bóng của Triệu Tần khuất đi, chợt nhớ đến ai đó đang đứng bên cạnh mình, vội quay sang lườm hắn:

“Này, Tư Vũ, anh vừa nói gì cơ chứ! Tôi là vợ anh bao giờ!”

“Chẳng phải thế sao? Mà vừa nãy cô bảo đi bệnh viện để thăm bố cô phải không, đi, tôi đi cùng cô!!”

Tư Vũ vội vàng bước đi ra đằng trước, báo hại Mẫn mẫn chạy mệt theo đằng sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play