Nước mắt Mẫn mẫn tuôn trào, cô quay gót bước đi, từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô làm cô thấy có lỗi với Tư vũ. 4 năm qua cô cố gắng tìm ra lí do để quên hắn, đó chính là hắn không hề yêu cô. Và sau 4 năm, gặp lại hắn, cô lại cố gắng để tìm lí do không thể yêu lại hắn, đó chính là có người đã dạy hắn biết nói ra cảm xúc thật của mình, nhưng cô lại sai lầm. 4 năm qua Tư Vũ vẫn âm thầm nhờ Vi vi chăm sóc cô, quan tâm, lo lắng cho cô, vậy mà cô đã rời khỏi hắn khi vừa làm hắn tổn thương sâu sắc.
Mẫn mẫn ngẩn ngơ đi ra bờ sông, cô nhìn dòng sông chảy ào 1 cách xối xả và mạnh mẽ kia, cô thầm nghĩ tại sao bản thân lại không thể mạnh mẽ như dòng chảy kia cơ chứ? Mạnh mẽ để không nói ra tình cảm thật của mình với Tư Vũ, mạnh mẽ để không làm hại dòng tộc Ma Cà Rồng, dù gì cô cũng từng là thành viên của dòng tộc đó, đạo lí “cõng rắn cắn gà nhà” sao cô lại có thể tuân theo được.
Bãi cỏ bên bờ sông nghiêng theo gió làm Mẫn mẫn có chút dịu lòng lại, cô thả mình xuống bãi cỏ, nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi, 1 cách bất lực. Cuối cùng Mẫn mẫn cũng không chịu nổi, cô khóc òa lên 1 cách đau đớn.
Cô nhớ Tư Vũ, nhớ lúc hắn đe dọa cô để tốt cho cô, nhớ lúc hắn ghen cô với Triệu Tần, nhớ lúc hắn ôm cô từ đằng sau lưng 1 cách nhẹ nhàng, nhớ hơi thở của hắn ngay sau mình 1 cách dồn dập. Cô nhớ, nhớ hắn. Hắn đang ở ngay gần cô, nhưng sao cô thấy hắn xa vời quá, cô muốn chạm nhưng không thể chạm vào nổi.
Tư Vũ lật đi lật lại các phân cảnh quảng cáo cho ekip, hắn bóp trán, nhăn mặt, nỗi tức giận của hắn càng ngày càng lớn khiến nam thư kí của hắn đang run bần bật, đón chờ cơn thịnh nộ giáng xuống:
Hắn ném bộp tờ kịch bản vào mặt của nam thư kí, anh ta run bần bật, người sợ hãi cúi xuống nhặt tờ giấy lên, lí nhí nói lí do khiến cho anh ta thoát ngay bây giờ:
“Thưa…T…tổng Giám…đốc, cô trưởng phòng Marketing bên đó đóng gì thì chúng ta đâu cần phải quan tâm cơ chứ!! Vì ra mắt vào mùa Valentine nên đóng những cảnh đấy là phù hợp ạ. Nếu lo thì chắc cô ta sẽ phải lo ai đóng nam diễn viên chính thôi!!!”
“Ai đóng nam diễn viên chính ư???....” Tư Vũ vừa nghe thư kí của mình nói, bèn ngồi xuống suy nghĩ, đúng, vấn đề đâu phải là ở Mẫn mẫn mà hắn phải tức giận, phải ghen cơ chứ! Vấn đề là ở tên đóng vai nam diễn viên chính kia kìa.Hừ, ai dám đóng vai đó cơ chứ, hắn sẽ tuyệt đường sống của tên đó trừ khi….
Đúng…trừ khi….
Tư Vũ mỉm cười, 1 nụ cười nham hiểm.
“I gotta you go mind my, something about us, doesn’t him like…” Tiếng chuông điện thoại của Mẫn mẫn vang lên, cô chán lản lục trong ví ra chiếc điện thoại, là điện thoại của bên Mạc thị ư? Có chuyện gì mà gấp vậy chứ? Chẳng phải cảnh quay ngày mai mới bắt đầu hay sao?
“Alo, tôi là Mẫn mẫn!”
“Cô Mẫn, do bên biên kịch có chút sơ suất khi tính toán nên ekip phải thực hiện ngay hôm nay!”
“Mình đang ở 1 nơi bí mật, cậu yên tâm, lát nữa mình và Luân sẽ gặp cậu, hẹn ở nhà hàng chúng ta thường đến nhé!”
“OK!!”
Mẫn mẫn vui vẻ cúp máy, có lẽ nỗi lo lắng về Tư Vũ trong lòng cô đã tan biến đi mất rồi, thay vào đó là niềm sung sướng vô hạn về 2 người bạn thân đã 4 năm qua không gặp. Lúc đầu cô có trách họ sao lại không đi tìm cô, nhưng giờ cô mới nhớ năm đó cô bán tất cả mọi thứ rồi bí mật đi tìm việc làm để không phải xấu hộ với mọi người, ngay là Phiên Băng và Phục Luân cô cũng không liên lạc.
“Chị Mẫn mẫn, chị có biết nam nhân vật chính là ai không?”
Viên Hiên ngồi bên cạnh Mẫn mẫn quay sang hỏi cô, cô lắc đầu, nam nhân vật chính là ai sao cô biết được, đến cả kịch bản cô còn không biết!
Đạo diễn và biên kịch của công ty Mẫn mẫn đã đến, mọi người đều im lặng, ổn định chỗ ngồi, còn Mẫn mẫn vẫn đang ngơ ngác nhìn xem ai sẽ đi đến chỗ nam diễn viên chính!
“Sau đây là Casting cho diễn viên trong ekip quảng cáo, nữ diễn viên, DƯƠNG TUYẾT MẪN, nhân viên công ty FA, nam diễn viên, …..”