Mẫn mẫn đứng trước cửa Dương gia, Dì Dương từ trong nhà chạy ra khi nhận được điện thoại của cô:

“Tiểu thư, cô đã về rồi, 6 tháng qua cô không ghé qua 1 lần, làm già này lo lắng quá!! A, vị đây hẳn là cậu chủ Mạc”

Bà Dương mở cổng, nhanh nhảu nói, nhìn qua Triệu Tần, bà ta vui vẻ nhận định, nhìn thái đội vui mừng của những người đã sống cùng cô 17 năm qua, Mẫn mẫn trong lòng có dịu lại….

Mẫn mẫn nhìn mọi thứ xunh quanh, thật quen thuộc….

“Triệu Tần, anh có thể đợi tôi được không? Tôi muốn lên nói chuyện với bố!”

“Tôi sẽ đợi, Dương tiểu thư cứ bình thản….”

“Ủa, vậy đây không phải là cậu chủ Mạc ư???”- Bà Dương vừa bê trà ra, vội vàng hỏi, Mẫn mẫn quay lại nhìn bà trìu mến, nhẹ nhàng trả lời:

“À, đây là Triệu Tần, anh chồng của em chồng cháu!”

“Anh chồng của em chồng cháu, vậy là gì hả tiểu thư??”

Bà Dương thắc mắc, Mẫn mẫn mỉm cười lắc đầu rồi đi lên, đúng là gia đình, chỉ có gia đình mới khiến cô an tâm đến vậy…

“Cộc cộc!!”

“Vào đi!!”

Tiếng của bố cô từ trong phòng đọc sách vang lên, cô biết ngay mà, bố cô không thể bỏ thói quen làm việc khuya trong phòng đọc sách này, kể cả khi cô về nhà chồng.

Mẫn mẫn mở cửa bước vào, căn phòng này vẫn vậy, vẫn như cũ kể từ khi cô đi. Bố cô đang ngồi gần kính thiên văn, quay lưng lại với cô.

Mẫn mẫn mỉm cười, tự nhiên đi đến gần bố, đặt tay lên vai ông làm ông giật mình quay lại, ánh mắt ông sáng lên, rạng rỡ.

“Mẫn nhi, con đã về thăm ông già này ư?”

Mẫn mẫn mỉm cười gật đầu, cô đỡ bố cô đứng dậy và đi ra bàn ngồi.

“Bố, Mẫn nhi đã nhắc bao nhiêu lần rồi là đừng làm việc khuya quá!”

“Chà, quên chuyện đấy đi, ông già này nhớ rồi, con yên tâm, nào, giờ hãy nói cho ta nghe, ở Mạc gia, bọn họ đối xử với con có tốt không?”

“Rất tốt bố ạ” Mẫn mẫn mỉm cười miễn cưỡng trả lời ông…

“Vậy là tốt rồi, nhưng Mẫn nhi, ta thấy con gầy đi nhiều đấy!”

Không gầy làm sao được, 2 tháng qua cãi nhau với Tư Vũ, ngồi ăn cơm hắn cứ lạnh lùng, vô tình nhìn cô, làm cô ăn không ngon….

“À, do là Mẫn nhi lười ăn mà. Thấy bố khỏe như vậy, Mẫn nhi thật sự yên tâm ở bên Mạc gia!”

“Mẫn nhi, hôm nay Tư Vũ có về cũng con không? Ta xin lỗi vì đã bắt con đi kết hôn đột ngột như vậy, đến mặt con rể ta còn không được biết, Mẫn mẫn à, chuyện của công ty đã được giải quyết rồi, nếu bị bắt nạt, con hãy về đây lúc nào cũng được….”

“Bố….!!!”

Mẫn mẫn nghẹn ngào, cô khóc òa lên ôm chầm lấy bố cô, ông Dương vốn đã thấy ưu tư muộn phiền trong ánh mắt con gái, nay thấy con gái mình trước giờ chưa bao giờ khóc từ khi vợ ông ra đi, nay lại khóc òa lên uất ức như vậy, thật khiến ông không khỏi đau xót….

Nước mắt ông Dương lăn dài, ông vuốt tóc đứa con gái bé nhỏ của mình, vỗ lưng, an ủi cô….

“Bố à, Mẫn nhi muốn trở về mãi mãi, có được không?”

“Mẫn nhi, con nói gì vậy? Mạc gia đó đối xử tệ với con sao?”

Ông Dương ngạc nhiên hỏi Mẫn mẫn, cô ngước mặt lên, mỉm cười lắc đầu, cô ôm chầm lấy bố, khẽ nói:

“Chỉ là Mẫn nhi không muốn chung sống cùng người mình không thích thôi, con đã đưa người con thật sự thích về đây!!”

Mẫn mẫn đứng dậy lau nước mắt, kéo bố xuống phòng khách:

“Triệu tần, anh lại đây, đây là bố em!!”

Mẫn mẫn đổi cách xưng hô với Triệu tần, nhằm tạo vẻ thân mật:

“Xin chào chủ tịch Dương, cháu là Triệu tần!!!”

“Ồ, đây chẳng phải là cậu chủ Triệu của tập đoàn thực phẩm Triệu thị ư?”

“Vâng, cháu là Triệu tần, con trai trưởng của Triệu gia!!”

“Vậy ư? Mời cậu chủ Triệu ngồi xuống!!”

Mẫn mẫn đỡ bố ngồi xuống đối mặt Triệu Tần, trong lòng cô thấp thỏm mong Triệu Tần có thể thuyết phục bố cô.

“Cậu chủ Triệu, cậu và Mẫn nhi nhà tôi, là loại quan hệ gì vậy?”

“A, thưa chủ tịch Dương, cháu và Mẫn mẫn là người yêu ạ!!”

“Cậu có biết Mẫn mẫn đã kết hôn rồi không?”

“Cháu biết, và cháu cũng biết cô ấy không hề yêu người đó!”

Mẫn mẫn vừa nghe thấy Triệu tần nói “không hề yêu người đó!”, cô cúi đầu, thoáng buồn….

“Vậy cậu có đảm bảo, sau khi Mẫn nhi li hôn, cậu sẽ đối xử tốt với con bé chứ!”

“Cháu xin thề!!”

Triệu Tần giơ tay lên vội thề, nhưng ông Dương đã ra dấu không cần, ông quay sang cầm tay Mẫn mẫn, mỉm cười:

“Mẫn nhi, ngày mai đã là sinh nhật con rồi, ngày mai con đã 18 tuổi, có thể làm mọi việc được rồi! Ta chúc con hạnh phúc!”

Ông Dương nhắc đến sinh nhật làm Mẫn mẫn làm cô sực nhớ ra, đúng rồi, mai là sinh nhật cô, và có lẽ mai là ngày đáng sợ nhất cuộc đời cô….

“Đã muộn rồi, chuyện này tính sau đi, Mẫn nhi, hãy để Triệu Tần ở lại với ta, ta có chút chuyện muốn nói, con hãy về Mạc gia đi!”

Mẫn mẫn đứng dậy, lễ phép cúi chào bố, có lẽ ông muốn suy nghĩ thêm. Cô đi qua Triệu Tần, khẽ nói nhỏ với anh:

“Triệu Tần, cảm ơn anh!!”

Mẫn mẫn đi ra ngoài, ngồi lên xe của Dương gia, trở về Mạc gia….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play