Mẫn mẫn sững người đứng trước vila mà ông Dương dẫn cô đến, trời ạ, vila này còn to gấp 4 lần vila nhà cô, hơn nữa lại rất đẹp, trang trí theo phong cách Nam Á, thích chết mất đi, lộng lẫy như tòa lâu đài, vậy chẳng phải cô là công chúa đang đứng trước cửa lâu đài hay sao? ( Tỷ buồn cười thật, công chúa mà phải đứng trước cửa nhìn à =)) )

“Ông Dương, tiểu thư Dương, ông bà chủ chúng tôi đang ở trong nhà, mời ông và tiểu thư vào trong.”

1 người ăn mặc rất lịch sự bước ra, cách ăn nói cũng khiến Mẫn mẫn hiểu, đây ắt hẳn phải là quản gia của nhà, nếu vậy chắc chủ nhà cũng rất lịch sự và hòa nhã.

“Ông Dương, khách quí của tôi.”

Vừa bước vào căn phòng khách rộng lớn, 1 người đàn ông đã bước ra rất lịch sự, thân mật bắt tay ông Dương, đây chắc là ông chủ-bố chồng của cô, cô nhìn xung quanh, tò mò nhìn cách thiết kế căn nhà, xem xét kĩ lưỡng, và cô nhận ra:

“Tuyệt, đây hẳn phải là thiết kế của Friedensreich Hunder, nhà thiết kế Ý phải không bác?”

Mẫn mẫn khẳng định nhận xét, điều đó làm người đàn ông kia ngạc nhiên và cười lớn:

“Haha, quả là 1 người xuất chúng, đúng vậy, tuy nhìn bên ngoài người ta tưởng là thiết kế của Nam Á, nhưng bên trong là bản thiết kế độc quyền của Hunder. Cháu thật là tinh tường, quả không hổ danh là con dâu ta.”

Mẫn mẫn vốn dĩ không có hứng thú gì với việc kết hôn này, cô đã quá quen với chuyện này qua cuộc sống của bạn bè, và cả qua những bộ phim, hay câu chuyện xem được. Nhưng ít ra cô cũng phải sống ở đây đến khi ly hôn, vì vậy nên lấy lòng ông già này, chí ít thì cũng có thể sống yên ổn:

“Vâng, hẳn đây là bác Mạc, cháu rất vui vì có cơ hội đến đây.”

“Haha, còn bác Mạc gì chứ, cháu đã kết hôn rồi, mau gọi bố đi.”

“Hơ...” Mẫn mẫn e ngại, khó chịu nói “ Dạ, thưa bố”

2 ông già cười vui vẻ ngồi xuống nói chuyện với nhau, Mẫn mẫn cũng ngồi xuống, nhìn xung quanh:

“Ồ, ông Dương đã đến rồi ư?”

1 người phụ nữ mặc váy đỏ trông rất quyến rũ bước xuống, trời ạ, từ thưở bé đến giờ Mẫn mẫn chưa từng gặp qua ai ở độ tuổi này mà đẹp đến vậy, đến mỹ nhân ngư còn không sánh bằng. Nếu vậy chắc ông chồng của cô cũng không đến nỗi nào.

Mẫn mẫn đứng dậy, cúi đầu chào. Ông Dương và người đàn ông kia cùng cười, ông Dương đưa tay ra bắt tay người đàn bà đó.

“Đây là con dâu tôi phải không ông Dương?”

“Haha, đúng vậy!”

“Mẫn nhi, con quả thật rất xinh đẹp, ta là Lâm Thu, hãy gọi ta là mẹ đi nào.”

Trời ơi, đôi vợ chồng này, có con mà cứ thích người khác gọi là bố với mẹ hay sao? Chết mất thôi. Mẫn mẫn cố gắng dịu cơn bức xúc, cố nở ra 1 nụ cười giả tạo:

“Vâng, thưa mẹ”

“Mẫn nhi, hãy theo ta lên phòng của con. Để 2 người kia nói chuyện.”

Mẫn mẫn gật đầu,cô ngoan ngoãn đi theo bà Mạc. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô biết rằng mình có khả năng diễn kịch đến vậy, biết trước cô đã đi làm diễn viên. ( Mẫn tỉ mà làm diễn viên chắc phim ế khách ), dù gì lấy chồng cũng không phải chuyện xấu, ít nhất thì cũng được sống trong tác phẩm của thần tượng mà cô ngưỡng mộ ( chính là nhà thiết kế Hunder ý :x:X)

Vừa bước chân lên tầng 2, 1 cái bóng đen xì lướt qua, đôi mắt và quả cầu pha lê trên tay cái bóng đó rực sáng, làm Mẫn mẫn sợ đến nỗi phát khiếp:

“Aaaaaaa, maaaaaaaaa…………..”

Mẫn mẫn ôm mặt, run người hét lớn, tiếng hét của cô làm những người giúp việc chạy ra lo lắng, còn ông Dương và ông Mạc dưới nhà cũng lật đật đi đến chân cầu thang nhìn lên, bóng đen đó dừng ngay trước mặt bà Mạc, bà Mạc cười lớn:

“Haha, Mẫn nhi à, mở mắt ra đi con, đó không phải là ma đâu!!!”

Mẫn mẫn ngạc nhiên, từ từ mở những ngón tay ra, nhìn dò xét, thấy nụ cười tươi của bà Mạc, Mẫn mẫn sợ hãi và rụt rè đứng lên, bà Mạc chạm tay vào cái bóng đen đó, lật cái mũ trùm kín đầu ra:

“Đây là Tư Vân, con gái của ta, Tư Vân, lần sau con đừng làm mấy trò ma quỉ này nữa.”

1 khuôn mặt rất xinh đập vào mắt Mẫn mẫn, cô nhìn người đó chăm chú, ủa, con gái của bà Mạc, vậy là em dâu, hay chị dâu cô. Bà Mạc không để ý đến thái độ ngạc nhiên của Mẫn mẫn, quay sang Tư Vân:

“Vân nhi, đây là Tuyết Mẫn, Dương Tuyết Mẫn, là chị dâu của con đó.”

“Chị ta ư??”

Tư Vân nhìn dò xét Mẫn mẫn từ đầu đến chân, thôi xong, Mẫn mẫn trước giờ rất ghét những ánh mắt dò xét, xoi mói, Mẫn mẫn khó chịu với ánh mắt đó, kiếm cớ:

“Vân nhi, rất vui được biết em, mau rằng sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt ^^~”

Mẫn mẫn mở một nụ cười thánh thiện, hồn nhiên, và “vô cùng” thiện cảm nhìn Tư Vân, Vân vân thôi không nhìn Mẫn mẫn nữa, cô lạnh lùng:

“Tôi không hề thích sự có mặt của cô”

Lời nói của Tư Vân như cứa vào sự kiêu ngạo vốn có của cô, cô tức giận, bà Mạc giật mình vì câu nói của con gái, Tư Vân không để ý, thoắt cái đã đi mất, bà Mạc cười gỡ rối, kéo tay Mẫn mẫn đi, vừa đi vừa giải thích:

“Mẫn nhi, Vân nhi là vậy đó, con đừng để bụng, từ bé nó không quen tiếp xúc với người ngoài, nên chưa hiểu chuyện, nể mặt ta hãy bỏ qua cko nó”

“Vâng”

Mẫn mẫn miễn cưỡng đáp, thôi nể tình khuôn mặt đẹp như tiên cá của bà ta mà tha cho nhỏ đó vậy, còn bé mà chẳng biết phép tắc gì cả. Được rồi, sau này ta sẽ dạy dỗ sau. Mẫn mẫn mỉm cười, rồi tiếp tục quan sát kiến trúc trên đường đi.

“Mẫn mẫn, đây là phòng của con và Vũ nhi, chồng con, thế nào, con có thấy đẹp không?”

Bà Mạc hạnh phúc chỉ vào căn phòng, woa, đúng là thiết kế của Hunder, thật đẹp quá đi. Mẫn mẫn đang sung sướng, nhưng chợt nhận ra điều lạ, vội dừng lại, ngạc nhiên nhìn bà Mạc

“What....bà vừa...à không...mẹ, mẹ vừa nói gì vậy? Phòng của con và ai cơ?”

“Vũ nhi, Mạc Tư Vũ, con trai của ta. Chồng của con.”

“Chuyện...chuyện gì vậy???? Sao lại thế này? Chẳng phải đã nói rằng đến khi con đủ tuổi mới nhập phòng hay sao???”

“Đúng vậy”

“Vậy....vậy chuyện này….”

“Mẫn nhi, chỉ là chung phòng thôi mà, giường rất rộng, 2 đứa có thể nằm thoải mái. Ngủ chung thôi mà, ta tuyệt đối sẽ không để Vũ nhi làm gì vượt mức với con đâu.”

Câu nói của bà nhưng 1 tiếng sét đấm thằng vào Mẫn mẫn.

“Bố...không những bán con gái, bố còn lừa con gái hay sao? Bố được lắm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play