Cửa hàng trang sức ở đây quả thật quá thu hút Mẫn mẫn, cô thích thú xem rồi ngắm, định mua tặng mọi người khi trở về, Mẫn mẫn nhìn thấy 1 cặp nhẫn, cô rất ưng ý.
“Cô lấy cho tôi xem đôi nhẫn kia!!”
Mẫn mẫn chỉ vào đôi nhẫn đó, cô nhân viên vừa đưa chiếc nhẫn ra khỏi tủ kính thì 1 đôi trai gái vừa đi tới, người con gái đó thích thú nhìn đôi nhẫn của Mẫn mẫn vừa chọn để xem:
“Anh à, cặp nhẫn này đẹp quá, chúng ta lấy 1 cặp như cặp này nhé!”
“Xin lỗi, đây là cặp nhẫn chỉ làm một đôi duy nhất, khách hàng đây đã chọn rồi!”
Cô nhân viên vui vẻ giải thích, cô gái kia có vẻ tiếc nuối, Mẫn mẫn rất thích cặp nhẫn đó, 1 con người như cô tuyệt nhiên không nhường những gì cô muốn cho ai khác.
Mẫn mẫn đi rất nhiều shop mà chỉ chọn được 1 số món đồ ưng ý, Mẫn mẫn đi về khách sạn để rủ Tư Vũ đi ăn cơm tối!!.
“Tư Vũ, tôi về rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi…Tư….”
Mẫn mẫn vừa mở cửa đã đặt túi đồ xuống, chạy quanh phòng tìm Tư Vũ nhưng không có ai. “À, đúng rồi, hắn ta bảo ra biển chụp ảnh!” Mẫn mẫn chợt nhớ ra, cô ra biển tìm Tư Vũ.
Lúc này trời đã xẩm tối, Mẫn mẫn căng mắt lên tìm Tư Vũ, cô đi dọc bãi biển lúc chiều nhưng không thấy.
Mẫn mẫn chạy lung tung, tìm hắn mệt cả người vậy mà không biết tên này đi chụp ảnh ở đâu nữa không biết!!
“Ủa, người đằng kia trông giống Tư Vũ quá, à không, hình như là anh ta!!”
Mẫn mẫn nheo nheo mắt nhìn, đúng là Tư Vũ rồi! Nhưng hắn đang ngồi cạnh ai kia, trông quen quá…..A, là Lâm Sương, người đã gây sự với cô.
“Tư Vũ, chuyện lúc trước em biết anh không muốn nhắc đến, nhưng em muốn anh hiểu rằng, khi biết được anh là ma cà rồng, em đã lo sợ nhưng vì yêu anh nên em mới chấp nhận, tuy vậy lúc đó em chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lí cho việc trở thành ma cà rồng nên mới bỏ chạy.!”
“Sau khi bỏ đi, em đã rất hối hận, em đã quá ích kỉ, yêu là nên chấp nhận, vậy mà em lại không chấp nhận anh khiến cho anh bị mất mặt trước ma cà rồng tộc. Sau đó em đã mất ăn mất ngủ, muốn xin lỗi anh nhưng không đủ dũng cảm, em đã đau khổ không thiết làm gì, khi gặp anh trên trường, thái độ của anh đối với em vẫn như cũ làm em có chút thêm muộn phiền, Tư Vũ à, em có thể nhận được cơ hội khác không?”
Lâm Sương e dè hỏi Tư Vũ, khẽ liếc qua anh, nhưng tình cờ cô ta nhìn thấy Mẫn mẫn. Vốn dĩ Lâm Sương đã biết Tư Vũ kết hôn với Mẫn mẫn nhưng cô ta không thể chấp nhận được, nếu lúc đó không phải tại cô ta bỏ chạy, chẳng phải cô chủ Mạc chính là cô ta hay sao? Lâm Sương quyết định chia rẽ Tư Vũ và Mẫn mẫn.
Hay hắn vẫn vô tâm, bá đạo như lần đầu tiên hút máu cô, tát cô 1 cái thật mạnh, và bỏ rơi người vợ chưa từng được đeo chiếc nhẫn cưới để ngồi cạnh người con gái khác, người con gái có lẽ nếu người đó không từ bỏ thì cô không thể gặp hắn.
Không gặp hắn, thì cô sẽ không phải khóc vì 1 người con trai, không gặp hắn, thì cô không phải đau khổ ở nơi xa lạ, không gặp hắn, cô không cảm thấy tuyệt vọng như lúc này!
“Ồ, vẹo của ai lại khóc thế này!!”
“Cô em xinh đẹp quá!!”
“Trông rất quyến rũ, có muốn đi với bọn anh không?”
Do mải suy nghĩ, Mẫn mẫn đã đi vào 1 ngõ hẻm, cô vẫn khóc. Bất chợt có 1 đám thanh niên tay cầm gậy đi đến chặn đường cô, có lẽ bọn họ vừa đi đánh nhau về nên cô ngửi thấy mùi máu!.
“Biến đi, không thì hối hận đấy!”
“Chà, rất có khẩu khí, đại ca đây thích rồi đấy!!”
Tên cầm đầu cười khẩy, tiến đến gần cô, tay hắn bê bết máu, đưa tay lên sờ mặt cô nhưng….
Người con gái xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ mắt trở nên đỏ rực đến đáng sợ, 1 luồng gió lùa vào hẻm làm mái tóc xõa ra của cô bay lên, chiếc ranh năng trong mồm trắng tinh và nhọn hoắt từ từ nhô ra. Vừa thấy cảnh này, bọn đàn em đằng sau đã vứt hết gậy, dao, côn bỏ chạy, Chỉ còn tên cầm đầu đứng gần cô quá, thấy cảnh đó sợ hãi đến mức chân không nhấc nổi để bỏ chạy..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT