Ngươi có ta là đủ rồi. Thiếu chút nữa Vu Việt đã hét lên như thế, nhưng hắn cũng biết, rằng đây chỉ là mong muốn từ phía hắn.

Phù Đồ nhìn như nho nhã yếu đuối, nhưng kì thực lại có nguyên tắc và chủ kiến của chính mình, cho dù hắn có là vương giả cũng rất khó mà thay đổi được “Hắn”. Hắn tán thưởng tính cách như vậy, nhưng mà nhiều lúc lại không thể không phiền muộn vì tính cách này.

“Chủ công, Phù Đồ từng hứa với ngài, cả đời sẽ không thành hôn.” Mặc Phi lạnh nhạt nói, “Tuy rằng Chủ công cũng không tuân thủ lời hứa, nhưng mà Phù Đồ vẫn kiên trì giữ lời, bởi vì Phù Đồ không muốn nhìn thấy những người khác bị thương tổn vì Phù Đồ.”

Vu Việt ép sát lại gần Mặc Phi, thấp giọng hét: “Trong mắt ngươi bổn vương bạo ngược như vậy sao? Để không cho bổn vương gây thương tổn cho người khác, làm như thế là vì lợi ích toàn cục? Đây là nguyên nhân mà ngươi đồng ý với bổn vương ban đầu đấy sao?”

“Cũng không phải tất cả.” Mặc Phi giấu đi nửa phần sợ hãi với cái nhìn kề cận của hắn, tiếp tục nói, “Phù Đồ cũng thực sự hi vọng có thể toàn tâm toàn ý phụ tá Chủ công.”

“Nhưng mà bổn vương không thể buông được.” Vu Việt chậm rãi nói, “Ngươi luôn cự tuyệt sự tiếp xúc của bổn vương, giữ khư khư lễ của quân thần, không dám vượt qua một bước, nếu bổn vương không ép buộc, ngươi có bằng lòng tiếp xúc với bổn vương một chút nào không?”

Mặc Phi trở nên trầm mặc, yên lặng nhìn hắn.

Sự tức giận của Vu Việt là do nỗi bất an của hắn sao? Bởi vì chưa bao giờ xác định được lòng của đối phương, cho nên luôn lo được lo mất.

Như vậy, rốt cuộc bản thân nàng nghĩ như thế nào? Nàng có yêu Vu Việt không?

Không biết, nhưng ít nhất là thích. Khi khổ hành bên ngoài, người mong nhớ nhất trong lòng chính là nam nhân này. Sở dĩ nàng không dám gần gũi là vì sợ hãi sau khi giới tính bị lộ, không biết Vu Việt còn có thể đối xử với nàng như là bây giờ không, có dành cho nàng đủ không gian để phát triển không hay chỉ mang vào hậu cung làm thứ đồ sưu tập của riêng mình hắn.

Nhìn thái độ của hắn với Dư sơ vừa rồi, đó chính là hận không thể chỉ để riêng hắn ở bên cạnh mình, không còn một ai khác, dục vọng chiếm giữ như vậy thực sự khiến cho người ta bất an.

Vu Việt ở ngay sát gần, đôi mắt chăm chú, ánh nến chiếu rọi bóng hắn lên trên người nàng, gần như nuốt chửng nàng toàn bộ.

Mặc Phi cảm thấy như không còn nơi trốn.

Nàng chậm rãi nâng tay, khi chỉ còn cách thân thể Vu Việt mấy centimet thì ngừng lại. Bắt đầu từ giây phút quyết định ở lại thế giới này thì tình cảm của vu Việt là một vấn đề mà nàng không dám đối mặt, nàng không bị vào thế phòng thủ bị động, nhưng nàng cũng không có nhiều lợi thế chiến thắng. Chỉ một câu nói của Vu Việt cũng có thể quyết định vận mệnh của nàng.

Nàng, không thể đánh cuộc được…

Mặc Phi buông tay, cụp mắt thấp giọng nói: “Đêm đã khuya rồi, Chủ công vẫn nên đi nghỉ sớm đi, những cái khác để sau hãy nói.”

Trong mắt Vu Việt hiện lên một chút thất vọng và tuyệt quyết, hắn ôm lấy Mặc Phi, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn, cho nên bổn vương chỉ có thể chủ động. Bổn vương không quan tâm đến lễ giáo cổ lỗ, không quan tâm đến chỉ trích thế nhân, chỉ cần có được Phù Đồ, bổn vương không ngại bất kì thủ đoạn.”

Mặc Phi cả kinh, vội hỏi: “Chủ công, ngài…”

“Ngươi yên tâm, tạm thời bổn vương sẽ không làm gì, sau khi trở lại Nhung Trăn, bổn vương sẽ không cho ngươi cơ hội lùi bước. Còn về nữ nhân kia, tạm thời cứ giữ lại đã! Nhưng nếu như để bổn vương phát hiện ra nàng ta ở trên giường của ngươi, vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí!”

Sau một ngày nghỉ ngơi hồi phục, đám người Vu Việt lại tiếp nối hành trình.

Những ngày kế tiếp Vu Việt có vẻ nội liễm đặc biệt, ngoại trừ thân thiết khi ở riêng ra, trước mặt người khác hắn có đủ kiềm chế với Mặc Phi.

Đoàn người gấp rút trở lại Nhung Trăn trước mùa hè, Vu Việt mang Mặc Phi về phủ Nhung Trăn, sau đó lại vội vàng đến Nhân Phong của Cảnh Quốc, có điều trước khi đi còn phái rất nhiều ám vệ bảo vệ Mặc Phi an toàn.

Vu Việt rời đi khiến Mặc Phi vẫn lo lắng đề phòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng quyết định tạm thời gạt bỏ phiền não này.

Trong ngoài phủ Nhung Trăn đều nhiệt tình nghênh đón Mặc Phi trở về, nhóm văn nhân tài sĩ cũng tụ tập chúc mừng nhộn nhịp, người người tới thăm nối liền không dứt.

Mấy tháng nay, truyền lưu về Hành giả Phật đồ ngày một lan rộng, thanh danh của Phù Đồ ở Chiếu Quốc đạt tới một độ cao khó mà hình dung, Tài sĩ kính trọng, dân chúng tôn sùng, “Hắn” đã dùng lời nói và hành động của mình để khiến thiên hạ rung động.

Nhung Trăn là nơi Mặc Phi khởi bước, nàng cũng hi vọng nơi này sẽ là nơi nàng hoàn thành lý tưởng cuối cùng.

Lúc này giấy đã phổ biến khắp thiên hạ, biên soạn Tứ Khố Toàn Thư cũng được tiến hành thuận lợi vô cùng, thương nghiệp, nông nghiệp phát triển phồn thịnh, học viện san sát, tài sĩ quy tụ, văn phong hưng thịnh, bất tri bất giác, Nhung Trăn từ môt nơi hoang vắng nghèo nàn đã từng bước trở thành trung tâm văn hóa chính trị trong tương lai.

Mặc Phi vẫn chưa dừng lại, nàng hi vọng có thể mang phồn vinh của Nhung Trăn tới khắp đất nước, sáng tạo nên một thịnh thế thiên cổ.

Nàng lấy quyển sổ, ghi lại những điều đã mắt thấy tai nghe trên chặng đường khổ hành, còn gộp vào cả những khúc chiết của Man vực. Điều nàng phải làm là sửa sang lại những thứ này, chuẩn bị cho việc phát triển phía tây bắc.

Không lâu sau, ba mươi tư người Man vực đi theo Mặc Phi cũng đã tới Nhung Trăn.

Mặc Phi nói với bọn họ: “Ta có một nhiệm vụ muốn giao cho mọi người, nhiệm vụ này có lẽ khiến cho mọi người phải nếm trải đau khổ, chết nơi tha hương, nhưng nếu làm được thì mọi người sẽ lưu danh thiên cổ, được người hậu thế kính ngưỡng, mọi người có dũng khí đón nhận nhiệm vụ này hay không?”

“Đại nhân cứ nói, chúng ta quyết không lùi bước.” Tất cả đều gật đầu.

“Ta muốn mọi người đi khắp thiên hạ, xâm nhập vào những nơi hẻo lánh, thu thập sản vật khắp nơi, vẽ bản đồ, truyền bá kỹ thuật.”

“Chúng ta hiểu rồi, đại nhân mong muốn chúng ta tiếp tục công việc của đại nhân lúc ở Man vực.”

“Đúng thế.” Mặc Phi chậm rãi nói, “Thiên hạ rộng lớn, khó có thể đo lường, trong nhân gian, bao nhiêu người dân chịu cảnh lầm than cực khổ, bao nhiêu cây trồng không được phổ biến, bao nhiêu kỹ thuật không ai biết đến… Các vị sẽ dùng tấm lòng làm việc thiện, khổ hành thiên hạ, tạo phúc cho dân chúng.”

Ba mươi tư người đều lộ ra vẻ mặt kích động.

“Đại nhân đã nói, tất không nhục sứ mệnh.”

Sở dĩ bọn họ đi theo Mặc Phi là vì khâm phục đức hạnh của nàng, bây giờ có cơ hội kế thừa đức hạnh đó, mọi người đều vô cùng vui sướng.

Có lẽ bọn họ đều là những con người tầm thường nhỏ bé, không có tài năng, không có chí nguyện nổi danh thiên hạ, không có khả năng binh mạnh nước giàu, thế nhưng lại có tấm lòng son không quản ngại gian khổ, đây là một loại tinh thần đáng quý.

Sau đó Mặc Phi dạy bọn họ học phương pháp vẽ đơn giản, đối với phần lớn những người không biết chữ mà nói, tranh vẽ là cách thức ghi chép tốt nhất. Tiếp theo nàng lại tạo ra bút lông ngỗng, đây là loại bút tiện nhất có thể mang theo, chấm chút mực nước hoặc thuốc nhuộm là có thể viết. Cuối cùng để tránh lặp lại phương hướng, Mặc Phi đã định ra mấy con đường sơ lược.

Trải qua hơn một tháng tập huấn, cuối cùng ba mươi tư người đã đạt được yêu cầu của Mặc Phi.

Trước khi đi, Mặc Phi chuẩn bị cho mỗi người một con ngựa cùng với đầy đủ lương khô và tiền bạc, nhưng mà nàng biết, đối với đoạn lữ trình ngàn dặm như thế này, có chuẩn bị như thế nào cũng không thể đủ.

Rất nhiều người thích lữ trình, nhưng mà khổ hành, nếu không phải người có tấm lòng kiên định thì không thể hoàn thành.

Mặc Phi có đủ lòng tin đối với những người dũng sĩ không quản ngại tất cả để báo ân này.

Ba mươi tư người này cũng không phụ kỳ vọng của Mặc Phi, chỉ hai, ba năm mà dấu chân trải rộng khắp bắc nam, bất kể là núi cao trùng điệp, hay là khe núi nhỏ hẹp, hay là sa mạc hoang vu, bọn họ từng bước tạo nên con đường truyền kỳ. Bọn họ vẫn luôn nhớ kỹ lời nói của Mặc Phi, “Làm điều thiện, khổ hành thiên hạ, tạo phúc cho dân.”

Ba mươi tư người lên đường, từng bước mang đức hạnh của Mặc Phi truyền bá tới hậu thế, vì thế sau này xuất hiện rất nhiều người lấy khổ hành để rèn luyện, trong số bọn họ có bình dân, có võ giả, có văn sĩ, có thợ thủ công, có đại phu, thậm chí còn có sĩ tộc, bao phủ đủ các ngành nghề, có ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ Chiếu Quốc, thậm chí là toàn thiên hạ.

Sau này nhóm ngươi đó sáng lập ra Phật giáo, nó cũng kém khá xa so với Phật giáo chân chính, không có kinh văn và giáo lý cụ thể, tôn sùng đức hạnh và giản dị, lấy cực khổ để luyện rèn, lấy nhân đức làm tư tưởng, khai sáng những người mông lung, giúp đỡ những người nghèo khó, siêu độ người chết. Bọn họ trở thành những hiền giả được thế nhân tôn kính, mà Mặc Phi cũng được tôn xưng vì “Tiên Thánh Phù Đồ”, cái tên Hành giả Phật đồ cũng được lưu truyền đến hậu thế, tiêu tốn rất nhiều giấy bút trong lịch sử.

Mà trong lúc đó Mặc Phi cũng sưu tập sản vật khắp nơi, phân chia đất đai, phổ biến cách thức gieo trồng và thu hoạch của các loại cây.

Sau khi ba mươi tư người kia rời đi không bao lâu, Bảo Tôn cũng chuẩn bị lên đường, hắn muốn hành y thiên hạ, nghiên cứu bách thảo, làm một người hành y tế thế.

Mặc dù Mặc Phi không muốn cũng không có lý do gì để ngăn cản Bảo Tôn đi hoàn thành lý tưởng của mình, chỉ có thể tặng lễ vật và gửi một câu chúc phúc.

Bây giờ bên cạnh Mặc Phi chỉ còn lại có Dư Sơ, nàng không có kiên trì khổ hành ngàn dặm, cũng không có chí hướng cứu dân tế thế như Bảo Tôn, nàng chỉ cố gắng tập viết, sau đó viết lại toàn bộ những chuyện trên đường khổ hành của Mặc Phi, ghi lại mỗi tiếng nói và cử động của nàng.

Có lẽ Dư Sơ cũng không ngờ được rằng Phù Đồ Hành Chí của nàng lại được lưu truyền rộng rãi sau này, tên của nàng cũng nổi tiếng thiên hạ, vô số nữ tử khuê phòng cũng chịu ảnh hưởng này, bắt đầu đọc sách viết chữ, từng bước phát triển viết sách truyền lưu mai sau, hình thành một loại văn hóa đặc biệt.

Bảo Tôn, Dư Sơ và ba mươi tư người kia đi được hậu thế gọi là ba mươi sáu Phật đồ, danh thơm được ghi lại trong tông miếu, lưu danh ngàn đời.

Bảo Tôn đi không lâu, Vu Việt cũng ký kết hiệp ước đồng minh với Khánh Quốc ở Nhân Phong, xác định lại lãnh thổ, nửa tây của Nhân Phong trở lại là thuộc sở hữu của Chiếu Quốc.

Từ đó về sau, thiên hạ này trở thành thế lực của hai cường quốc, hơn nữa kéo dài hòa bình gần trăm năm.

Giải quyết việc này xong, Vu Việt nhanh chóng trở lại Nhung Trăn, mang Mặc Phi cùng mấy vị khách khanh đi tới quốc đô Tiệm Hề.

Hắn quyết định đăng cơ.

Năm Nguyên Chẩn thứ nhất, Chiếu Vương Lệ Cù nhường ngôi cho Vu Việt, sửa quốc hiệu thành “Nguyên Chẩn”. Sáu thượng khanh của Vu Việt, ngoại trừ Tửu khách Mục Tàng yêu thích du lịch ra, toàn bộ Hiền sư Lư Khâu, Thiên tài Minh Hàn, Trí tướng Ngư Gia, Kiếm cuồng Phổ Trúc, Mặc Quân Phù Đồ đều đứng hàng công khanh.

Cùng năm, Lạc Thần được lập làm thái tử, Phổ Trúc là võ sư của thái tử, Lư Khâu và Phù Đồ đều là thái phó của thái tử.

Vu Việt đăng cơ là mong muốn chung của mọi người, cả nước mừng vui.

Khoảnh khắc khi Vu Việt ngồi trên vương tọa, ánh mắt lại nhìn về phía Phù Đồ trong đám người. Hắn là quân, “Hắn” là thần, trong triều đình, khoảng cách của hắn và “Hắn” vĩnh viễn là mấy thước, nhưng Vu Việt sẽ không cho phép bọn họ dừng lại ở khoảng cách như vậy.

Hắn không thể lập “Hắn” làm Hoàng hậu, nhưng hắn hi vọng Phù Đồ trở thành người thân thiết nhất trên đời này của hắn…

【 Phù Đồ, ta nghĩ ta phải đi. 】

Ngay tại buổi tối Vu Việt đăng cơ, Trạm Nghệ đã lâu không thấy lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt Mặc Phi, nói với nàng như thế.

Mặc Phi hỏi: “Đi đâu?”

【 Tới nơi ta nên đến, hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của ta. 】

“Ngươi còn muốn báo thù không?”

Trạm Nghệ lắc đầu, sau đó lại lộ ra một nụ cười ấm áp: 【 Đã hồ đồ mấy trăm năm, đến hôm nay mới tỉnh ngộ, ta hồ đồ lâu lắm rồi. 】

“Ta không rõ.”

Trạm Nghệ nói: 【Sức mạnh của Thiên Quân Chi Dực đang triệu hồi ta. 】

“Ngươi nói là dấu ấn trên người Khánh Vương?”

【 Thay vì nói là dấu ấn, không bằng nói là truyền thừa của Tần tộc ra. Muội muội đã bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Tần tộc, mà ta điều ta muốn làm chính là mượn sức mạnh của Thiên Quân Chi Dực, tiếp tục kéo dài truyền thừa. 】

“Ngươi phải làm như thế nào?”

【 Giao linh hồn của bổn tộc cho Khánh Vương Phong Đình. 】

“Điều này… giải thích thế nào?” Mặc Phi có loại bất an mơ hồ.

Trạm Nghệ lại cười cười, không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn Mặc Phi.

“Nói cho ta biết, lời ngươi vừa nói có ý gì?” Mặc Phi lại hỏi.

Trạm Nghệ nói: 【 Ta muốn truyền toàn bộ trí nhớ về Tần tộc cho Phong Đình, để hắn thay ta tái hiện văn hóa và tinh thần của Tần tộc. 】

“Thế, ngươi sẽ ra sao?”

Trạm Nghệ mỉm cười, thản nhiên nói: 【 Ta đã sớm là người chết, nay đã có thể được yên nghỉ, Phù Đồ nên vui mừng cho ta mới đúng. 】

Mặc Phi không vui nổi, Trạm Nghệ là bạn nàng, bảo vệ nàng, mặc dù không nói nhiều nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác an toàn, giống như thiên thần bảo vệ.

Nếu như là một, hai năm trước thì Mặc Phi còn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng mà hiện tại, trong lòng lại dần dần không nỡ.

Trạm Nghệ lại nói: 【 Ta vốn không nên lưu luyến trần thế, lúc trước, bởi vì oán hận mà giấu kín bản tâm, bây giờ lại vì Phù Đồ mà sinh lòng chấp niệm, nếu có kiếp sau, Trạm Nghệ vẫn muốn làm một chuôi dao bên người Phù Đồ. 】

Mặc Phi lắc đầu, buồn bã nói: “Trạm Nghệ là người bạn thân thiết của Phù Đồ.”

【 Bạn thân cũng không thể ở cùng ngươi mãi mãi… 】 Trạm Nghệ cúi đầu thở dài một tiếng.

Sau đó đột nhiên hắn cúi xuống, kề nhẹ trên đôi môi Mặc Phi, sau đó bay giữa không trung nhìn về phía Khánh Quốc, lẩm bẩm nói: 【 Ta phải đi. 】

Mặc Phi đưa tay sờ đôi môi, lời hi vọng hắn ở lại cũng không nói thành tiếng.

Đúng lúc này, linh hồn của Trạm Nghệ bỗng bị ánh sáng trắng bao phủ như bốc cháy, sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét kinh hồn của Trạm Nghệ, Mặc Phi sợ tới mức đứng tim, vội lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trạm Nghệ lại không trả lời, chỉ liên tục bị đau đớn.

Đột nhiên ánh sáng trắng lóe lên, luồng sáng từ một phân thành hai nửa.

【 Ký ức đã đi, lòng vẫn muốn ở. 】

Thì ra Trạm Nghệ đã chia linh hồn thành hai nửa, một nửa bay lên bầu trời rồi biến mất trong chớp mắt; mà một nửa kia vẫn còn ở đây, không nhúc nhích.

Mặc Phi hơi run rẩy gọi: “Trạm Nghệ? Trạm Nghệ?”

Đáng tiếc, luồng sáng giữa không trung không có phản ứng.

Mặc Phi lấy Ngọc Phù trên cổ ra, nói với Trạm Nghệ giữa không trung: “Trạm Nghệ, ta là Phù Đồ, Phù Đồ.”

Luồng ánh sáng kia như có phản ứng với hai chữ “Phù Đồ”, chậm rãi bay về phía nàng, sau đó bay quanh người nàng vài vòng, cuối cùng hóa thành một vệt sáng tiến vào bên trong Ngọc Phù.

Tuy rằng Ngọc Phù đã không còn Tâm ngọc, nhưng dù sao cũng là ngọc quý hấp thụ tinh hoa của đất trời, hẳn là có thể bảo tồn hồn phách còn lại của Trạm Nghệ.

Tuy rằng hắn chỉ còn lại lưu luyến với Phù Đồ, nhưng mà ẩn mình bên trong Ngọc Phù, có lẽ trăm năm sau lại có thể trở thành linh hồn thứ hai của ngọc.

Trạm Nghệ, hãy để chúng ta cùng nhau trải hết cõi trần, xem trọn phồn hoa thế gian…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play