Trước và sau Đông Chí rất thích hợp cho việc tĩnh dưỡng thân thể, bách quan không có việc gì. Sau khi biên soạn và hiệu đính thương pháp xong, Mặc Phi và nhóm môn khách đều được nghỉ ngơi mấy ngày.

Thoát ra khỏi ổ chăn ấm áp, thân thể lập tức rùng mình. Rửa mặt chải đầu xong, Mặc Phi đi ra khỏi phòng mới phát hiện tuyết đã bao phủ khắp nơi bên ngoài.

Trong viện tử, hoa mai đều đã nở rộ, càng trở nên diễm lệ hơn trong đất trời tuyết trắng, lâu đình tầng tầng lớp lớp phía xa trông như một bức tranh thuỷ mặc thanh nhã u tĩnh.

Mặc Phi thở một hơi dài, mang theo từng đợt rét lạnh, tinh thần lại vô cùng khoan khoái dễ chịu.

“Đại nhân.” Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Mặc Phi.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Duyệt Chi đang cầm chổi muốn hành lễ. Mặc Phi xua tay nói: “Không cần hành lễ, ngươi cứ làm việc của mình đi.”

“Dạ.” Duyệt Chi xoay người tiến vào viện tử dọn dẹp tuyết đọng.

Mặc Phi cảm thấy hứng khởi trong lòng, lại mở miệng nói: “Trong đình viện thường có ít người đi lại, tạm thời cứ để như vậy đi.”

Nói xong Mặc Phi nâng bước vào viện tử, trên nền tuyết trắng tinh khiết dần dần hiện lên một hàng dấu chân, hoặc gấp khúc, hoặc quay lại, cho đến khi toàn bộ tuyết đọng trong viện đều bị dấu chân chiếm lĩnh nàng mới dừng lại, đứng dưới tàng cây hoa mai nhìn kiệt tác của chính mình, tâm tình Mặc Phi đặc biệt vui vẻ.

Trên hành lang gấp khúc, Duyệt Chi ngơ ngác nhìn chăm chú vào hành động của nàng, vẻ mặt cổ quái. Con người lúc bình thường luôn ổn trọng tao nhã này lại có thể làm ra những hành động nhàm chán đến như vậy.

Ừm, không bằng hôm nay xuất phủ cưỡi ngựa đạp tuyết đi. Trong lòng Mặc Phi đột nhiên xuất hiện một ý tưởng như vậy.

“Duyệt Chi, ta ra ngoài cưỡi ngựa đây.” Mặc Phi đi vào phòng, cầm roi da rồi ra ngoài.

Duyệt Chi sửng sốt: “Đại nhân, trời đông giá rét, ngài… muốn đi cưỡi ngựa sao?”

Mặc Phi khoát tay, đi đến chuồng ngựa tìm “Hà Ngọc” của nàng.

Duyệt Chi không biết làm sao, lập tức thông báo việc này cho thị vệ đi tuần bên ngoài viện, Vu Việt đã có lệnh từ trước, chỉ cần Mặc Phi xuất phủ, nhất định phải có người âm thầm bảo vệ.

Mặc Phi dắt Hà Ngọc đi trên ngã tư đường, tuy rằng vẫn còn sớm nhưng trong chợ đã xuất hiện không ít người bận rộn.

Trên đường đi, rất nhiều người chủ động hành lễ chào hỏi nàng. Mấy ngày trước, vì biên soạn thương pháp mà nàng phải bôn ba khắp nơi, vì thế có không ít thương nhân thị tộc và dân chúng quen biết nàng. Bây giờ danh tiếng của nàng ở Nhung Trăn đang giống như mặt trời lúc ban trưa, mơ hồ còn có người gọi là đệ nhất khách khanh, chỉ ngại nàng còn quá trẻ, còn thiếu một chút sự từng trải để chấn phục chúng văn sĩ.

Đi không bao lâu đã tới cửa thành phía tây. Nhung Trăn nhiều bình nguyên mà ít núi, không xa phía cửa thành tây còn có một vùng trống trải rộng lớn đủ cho nàng cưỡi ngựa rong ruổi. Giờ phút này, nơi đó chắc là không có ai lui tới, chỉ có một màu trắng phau phau của tuyết, quang cảnh vô cùng đồ sộ.

Tâm tình Mặc Phi vui vẻ nghĩ, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một loạt lều bạt đơn sơ nơi góc kia cửa thành, nhất thời sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại.

Một loạt những lều bạt kia đều chỉ dùng có mấy cọc gỗ để chống chọi, trên đỉnh lều chắp vá bảy, tám mảnh vải rách tạo thành nơi ở. Xung quanh lều bạt có rất nhiều người mặc y phục tả tơi đi ra đi vào, có người đang dùng bát tô nấu thứ gì đó, có người đang cắn lương khô, còn có mấy người đang lạnh run trong góc.

Trong mùa đông rét lạnh này, tình cảnh như thế quả là sự khổ cực khó hình dung được.

Mặc Phi suy đoán, có lẽ những người này là nhóm lưu dân chạy nạn cuối cùng của năm nay, những nhóm trước đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, tuy rằng cuộc sống gian khổ, nhưng ít ra còn có nơi để mà che gió che mưa. Nhưng nhóm dân chạy nạn này tới quá muộn, chỉ sợ phải đợi đến đầu xuân sang năm mới có thể sắp xếp xong xuôi.

Đây còn là vương thành Nhung Trăn đấy! Ở vương thành mà vẫn còn nhiều người dân chạy nạn như thế, vậy thì ở các thành trấn khác sẽ như thế nào?

“Ca ca, cái này cứng quá, Nha Nha không cắn được.”

Vừa đi tới gần nơi cư trú của dân chạy nạn, bên tai Mặc Phi đã nghe thấy giọng nói tội nghiệp của một cô bé, nhìn theo giọng nói, chỉ thấy hai đứa bé một nam một nữ đang ngồi trong góc, đều không quá mười một, mười hai tuổi.

Đứa bé nam lấy một miếng màu đen gì đó trong tay đứa bé gái rồi cẩn thận để nó vào trong lòng, nói: “Cứng cũng không sao, ca ca để nó vào trong ngực ấm áp sẽ không cứng nữa.”

“Ừm.” Đứa bé gái ngoan ngoãn gật đầu, vừa nhìn chằm chằm đồ ăn trong lòng bé trai, vừa dùng tay vo tròn một vốc tuyết cho vào miệng, rõ ràng đã đói lắm rồi.

Hai đứa bé ngồi sít chặt cạnh nhau, thân thể hơi run run, bàn tay nhỏ bé đã đông lạnh đến đỏ bừng.

Trong lòng Mặc Phi rất đau xót, suy nghĩ rồi xoay người đến quán ăn phía xa xa mua mấy cái bánh ngô nóng.

“Cho này, ăn đi.” Mặc Phi ngồi xuống bên cạnh hai đứa bé, đưa bánh ngô đến.

Đứa bé gái nhìn bánh ngô nóng hầm hập, ánh mắt tỏa sáng, muốn giơ tay nhận nhưng lại hơi sợ hãi. Mà đứa bé trai thì giữ chặt tay của em mình, nhìn Mặc Phi không nói lời nào.

Mặc Phi thấy thế, chủ động đặt bánh ngô vào trong tay hai đứa bé.

Đứa bé gái vội vã ăn lấy ăn để, đứa bé trai hơi do dự rồi cũng há miệng cắn một miếng, đồng thời hỏi: “Vị đại nhân này, vì sao lại cho chúng cháu ăn?” Tuy rằng cậu còn nhỏ, nhưng đã phân biệt rõ được tốt xấu, chưa từng có vị đại nhân nào cho hai đứa đồ ăn như vậy.

Mặc Phi sờ sờ đầu bé trai, nói: “Ta muốn tìm người trò chuyện cho nên thuận tiện cho các cháu ăn một chút. Cậu bé, cha mẹ của hai đứa đâu?”

Đứa bé nam trả lời: “Phụ thân đi đánh giặc, mẫu thân đang ngủ dưới cây ngô đồng.”

Đang ngủ…

Mặc Phi hơi ngừng lại, hỏi: “Quê của các cháu ở đâu? Còn có người thân nào không?”

Đứa bé nam lắc đầu: “Bọn cháu không có người thân, cũng không biết tên quê hương là gì, nhưng mà, một ngày nào đó bọn cháu sẽ trở về.”

“Không biết tên quê hương, tương lai làm sao trở về được?”

Đứa bé gái nuốt đồ ăn trong miệng, giành trả lời trước: “Mẫu thân cháu kể, quê hương của chúng cháu có rất nhiều cây ngô đồng, chỉ cần đi theo đường có ngô đồng là có thể tìm được nhà của chúng cháu, mà mẫu thân sẽ ở dưới cây ngô đồng thứ năm mươi tư chờ chúng cháu.”

Đứa bé trai im lặng.

Mặc Phi cũng im lặng, trái tim như bị ai đó tóm chặt lấy, chua xót khó chịu, hứng thú đi chơi đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Nàng từ từ đứng lên nhìn tất cả mọi việc trước mắt. Thời đại này, đói khát, tử vong, bệnh tật, không nơi nào không có, nàng không phải thánh nhân, không có lý tưởng vĩ đại đi xóa bỏ khổ cực nhân thế, nàng chỉ một người bình thường cầu sinh trong thời loạn. Nhưng mà nếu nằm trong phạm vi năng lực của nàng, nàng cũng có thể làm được chút gì đó.

Kẻ nghèo chỉ lo cho thân mình, quý nhân kiêm thêm cả thiên hạ.

Trong mắt Mặc Phi hiện lên sự kiên định. Trong khoảng thời gian này, nàng đã tích góp được một ít tiền bạc, ngoài lần trước bán gương, Vu Việt còn cấp tiền tiêu hàng tháng cho khách khanh, chi phí cuộc sống cơ bản không cần tiêu tiền cho nên nàng cũng coi như có được chút ít, chi ra hơn một nửa giúp đỡ những người dân tị nạn này vượt qua mùa đông thì có thể làm được.

Chỉ là nàng không thể giúp hết được những người dân chạy nạn ở nơi khác, nhưng cũng không phải là không có cách.

Mùa đông nơi này lạnh mà dài, nếu như bỏ mặc, không biết sẽ có bao nhiêu người chết. Thế thì có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu vậy!

Nghĩ đến đây, Mặc Phi dắt ngựa lên đường trở về phủ.

“Chủ công, thuộc hạ có việc bẩm báo.” Thẩm Bạc hành lễ nói.

“Chuyện gì?” Vu Việt không ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm đọc tấu chương.

“Là về Phù Đồ đại nhân.”

Vu Việt hơi ngừng động tác, ngẩng đầu hỏi: “‘Hắn’ làm sao?” Mấy ngày nay vừa công bố một số điều lệ thương pháp, thương nhân khắp nơi đều dâng thư biểu quyết, hắn còn bận phê duyệt, còn không có thời gian đi tìm “Hắn”.

“Ngày hôm qua Phù Đồ đại nhân mang theo mấy người hầu đi mua y phục và lương thực với số lượng lớn.”

“Mua lương thực và y phục? Để dùng?”

“Để tiếp tế người dân chạy nạn.”

Vu Việt nhíu mày: “Không phải những người dân chạy nạn đó đều đã sắp xếp rồi sao?”

“Bắt đầu mùa đông thì dân chúng chạy nạn chưa được sắp xếp, bởi vì sương giá cho nên nơi ở thiếu thốn, phòng ốc cũng cần phải sửa chữa lại.”

Vu Việt gật đầu, không để ý nói: “Nếu đã như thế, vậy thì tùy ‘Hắn’ thôi, xem ‘Hắn’ lấy từ khố phòng bao nhiêu, cứ ghi lại là được.”

Thẩm Bạc hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Phù Đồ đại nhân chưa lấy một văn tiền nào của khố phòng, tiền dùng mua lương thực đều là của ‘Hắn’.”

“Cái gì?” “Hắn” thì có được bao nhiêu? Một chút tiền của hắn có thể cứu được bao nhiêu người? Vì sao” Hắn” không tìm mình xin hỗ trợ?

Đủ loại nghi vấn xuất hiện, Vu Việt không rõ trong lòng là loại cảm giác gì. Lúc nào người kia cũng sinh sống tiết kiệm, lần đầu tiên tiêu nhiều tiền lại là vì người khác, những bình dân này đáng giá để “Hắn” làm như thế sao?

“‘Hắn’ mua bao nhiêu lương thực? Mua bao nhiêu y phục?”

“Lương thực ước chừng 70 thạch*, y phục… có khoảng mấy xe.”

* 1 thạch= 120 cân TQ (=60kg)

Vu Việt trầm mặc, lấy giá lương thực hiện tại, 70 thạch cần khoảng 100 lượng, hơn nữa lại còn mấy xe y phục, không phải “Hắn” dùng tất cả tiền tích cóp của bản thân để đi mua đấy chứ?

Vu Việt cũng không biết Mặc Phi có tiền từ lần bán gương.

“Mặt khác,” Thẩm Bạc lại nói, “Phù Đồ đại nhân còn lấy danh nghĩa của Chủ công để đi tiếp tế dân chúng chạy nạn.”

“…”

Bên phía thành tây xuất hiện một cái bàn cứu tế, mỗi ngày, nhóm dân chạy nạn ở đây đều có thể đến lĩnh hai phần ăn miễn phí nóng hổi, đồng thời mỗi người còn được cấp cho một bộ y phục mùa đông và chăn nệm, điều này khiến cho không khí vốn trầm lặng ở đây xuất hiện thêm mấy phần sức sống.

Có người hỏi: người lương thiện cấp cháo tặng y phục là ai?

Đáp rằng: Nhung Trăn vương.

Vì thế Nhung Trăn vương Vu Việt, ngoài uy danh “Quỷ tướng bất bại” ra lại có nhiều thêm một cái thiện danh là cứu tế dân gặp nạn.

So với việc phân chia phòng ốc và đất đai cho dân chạy nạn, những người được cứu vớt trở về từ cõi chết đều có tấm lòng cảm tạ sâu sắc. Từ nay về sau, những danh sĩ vốn không hiện thân ở Nhung Trăn đều bắt đầu trổ hết tài năng, các học sĩ và những người không nhà cửa từ khắp nơi đều tụ tập về nơi này…

“Vì sao phải lấy danh nghĩa của bổn vương?” Vu Việt không có hứng thú đối với việc chiếm danh tiếng người khác.

“Lấy danh nghĩa của Chủ công thích hợp hơn nhiều so với lấy danh nghĩa của Phù Đồ.”

“Vậy vì sao phải dùng tiền của bản thân? Nếu ngươi thương nghị việc này với bổn vương, bổn vương sẽ không đồng ý hả?” Kỳ thực Vu Việt không phải là một chủ tử vô cùng yêu quý dân chúng, hắn chỉ không hi vọng Phù Đồ bị khuynh gia bại sản vì những người không quen biết này thôi.

Mặc Phi trầm mặc một hồi, nói: “Tiền của Chủ công còn dùng cho việc khác, không thể dễ dàng động tới. Mà tiền của Phù Đồ thì có giữ cũng vô dụng, là môn hạ của Chủ công, Phù Đồ cũng đâu phải buồn phiền vì vấn đề ăn mặc, vì vậy, không bằng đem đi cứu tế cho những người dân chạy nạn này.”

Vu Việt bởi vì câu nói “Làm môn hạ của Chủ công, Phù Đồ cũng không đâu phải buồn phiền vì vấn đề ăn mặc” mà tâm tình tốt lên.

“Hơn nữa,” Mặc Phi lại nói, “Phù Đồ cũng không định gánh nhiệm vụ cứu tế dân chúng một mình. Phù Đồ còn không thể để ý đến tất cả những người chạy nạn ở trong thành, huống chi là toàn bộ dân chúng chạy nạn ở Nhung Trăn?”

“Ồ? Việc này Phù Đồ còn có thâm ý gì sao?”

“Thâm ý hay không còn chưa biết, phải đợi mấy ngày nữa mới thấy được kết quả. Nhưng mà, có một chuyện phải được sự cho phép của Chủ công.”

“Chuyện gì?”

“Thành lập thư xá.”

Vu Việt giật mình, lần trước khi Phù Đồ ngủ mơ màng đã từng nhắc tới, hắn vô cùng đồng ý: “Việc này là việc đại thiện, bổn vương toàn lực ủng hộ.”

Mặc Phi lại nói: “Cũng không đơn giản như thế, Phù Đồ hi vọng Chủ công đồng ý thu nhận những cô nhi chừng mười hai tuổi trở xuống vào thư xá của Nhung Trăn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play