Cả đám đi loanh quanh giữa trung tâm thành phố, gặp 1 người bán cún con thì Sei chịu không được vì thấy tội nghiệp quá nên mua hết và đưa cho Đăng 3 con. Bắt cậu tự chăm sóc lấy ( phen này Đăng nhà ta mệt rồi ==’’) Đi ngag 1 cái ngõ hẹp nghe tiếng nạt nộ, cả đám đi vào thì thấy mấy thằng côn đồ đang trấn lột 1 cậu bạn yếu ớt…

-Cả đám mà ăn hiếp 1 người yếu đuối!- Không thấy xấu hổ à?- Phong lên tiếng

-Mày là ai mà dám xen vào chuyện của bọn tao?- 1 tên hung hăng xông tới thì bị 1 cước nằm sấp.

-Tao là ai không liên quan đến bọn mày! Mà tao cảm thấy ngứa mắt trước hành động của bọn mày! Nó làm tao nhớ đến những thằng côn đồ tao gặp trong quá khứ! ( lúc 5t í ^^)

-Xông vào đánh 4 thằng bọn nó đi ae, xong rồi thì dắt 2 cô em xinh đẹp này đi chơi! Kaka- Cả đám xông vào

-Haiz! Đánh mấy thằng hèn này chỉ bẩn tay- Tuấn móc trong túi ra đôi găng đeo vào.

Mười mấy tên nhào vào đánh bọn hắn, nhưng 1 lát sau cả đám nằm đo ván hết.

-Haiz! Bẩn, bẩn quá!- Tuấn tháo đôi găng vứt đi.

-Không sao chứ Đăng! Cậu bình thường vốn rất ghét đụng tay vào mấy bọn đó vì cậu bảo bẩn mà?- Linh hỏi

Đăng không nói gì, im lặng lấy trong túi ra 1 chai…gel rửa tay khô=]]], Phong và Huy thì toàn xài chân nên không sao (kĩ tính quá đáng ==’’, m.n thấy mấy tên này có sợ bẩn quá mức không?)

-Hắt xì!

-Sao thế Huy? Cảm à?- Tuấn hỏi

-Hình như ai nói xấu hay nhắc nên tớ hắt xì thì phải?- Huy khịt mũi ( chết chết >”
-Tớ cũng thấy hơi ngứa tai!- Đăng nói.

-Không sao chứ?- Phong hỏi cậu bạn bị bắt nạt

-Em không sao! Cảm ơn bọn anh!- Cậu bé yếu ớt đó nói

-Phải mạnh mẽ lên! Để không bị bọn nó bắt nạt nữa! Hiểu chưa!- Phong nói rồi quay lưng bỏ đi làm cả đám chạy theo

*Thì thầm* Cậu ta đang liên hệ bản than đấy! Hồi nhỏ cậu ta vốn yếu ớt mà!- Tuấn thì thầm vào tai nó

- Hắt xì!

- A cậu cũng bị cảm rồi à? Có sao không Phong? Tớ lo quá!- Tuấn nhìn Phong với vẻ mặt ngây thơ-vô-số-tội ( gian quá).

- Chị ơi, mua giúp em tờ vé số!- 1 cậu bé chừng khoảng lớp 1, ăn mặc rách rưới, đi dép chiếc này chiếc kia. Người cậu bé rất gầy nhưng mắt rất sáng. Cậu bé nói với nó

- Uhm! Sao em còn nhỏ mà phải đi bán vé số vậy em? Ba mẹ em đâu?- Nó hỏi

- Em không có ba mẹ, ba mẹ em mất trong tai nạn xe rồi!- Cậu bé nói ( hức, tai nạn xe cướp đi mạng sống của nhìu người wá, m.n ra đường lái xe cẩn thận ^^)

- Uhm! Chị không mua mà chị sẽ đưa tiền cho em mua đồ ăn nhé!- Nó nói khi thấy cậu bé đang run lên vì đói

- Không đâu chị!- Hôm nay em mà không bán hết thì mấy anh sẽ đánh đập em chết mất, cậu bé nói với giọng sợ sệt.

- Nào em! Chị sẽ mua hết vé số đó! Đi theo chị!- Sei nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé

- Trông thằng bé giống ai đó lúc nhỏ!- Tuấn nói thầm với Đăng ( Sáng nay t.g vừa gặp 1 em bé cũng như em này, tội nghiệp wá ( nên t.g đưa 1 n.v như vậy vào truyện ^^ )

Sei và nó dắt em bé đi tới cửa hàng bán đồ trẻ con, đưa cho các nhân viên tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé. Tắm rửa xong trông cậu bé cũng thật dễ thương, tuy da đen do phơi nắng nhìu nhưng bù lại gương mặt sáng sủa và rất có nét ( sau này chắc là 1 mỹ nam đây!). Sau đó bọn nó dắt em đi ăn, em ấy ăn rất vội vàng như sợ thức ăn biến mất.

-Nào! Hiện giờ em sống ở đâu?- Sei hỏi

-Em sống với mấy anh lớn cùng các bạn nhỏ ở khu ổ chuột ạ!

-Mấy anh lớn không đi làm hay sao mà để em đi bán vé số như vậy?- Đăng hỏi

-Dạ mấy bạn khác cũng như em thôi, mấy anh lớn hay say xỉn và đánh đập tụi em nếu tụi em không bán đủ tiền!- Em bé thật thà

-Họ còn bỏ đói, lâu lâu bực dọc lại lôi mấy nhóc ra đánh đúng không?

-Ơ sao anh biết ạ?

-Anh cũng từng bị như thế rồi!- Phong lạnh lùng nói làm cả đám im lặng…

-Vâng! Bọn họ hành hạ bọn em ghê lắm anh chị à!- Em bé nức nở

-Nín đi! Đừng khóc em à!- Nó

-Nhóc ở đâu đưa anh về đó!- Phong

-Ơ, bọn họ dữ lắm! Sẽ đánh anh đó!

-Yên tâm! Nhóc cứ đưa bọn anh đi!- Tuấn nói

Lát sau thằng nhóc dẫn bọn nó đến 1 khu nhà tồi tàn xuống cấp.

-Các anh ấy chưa về!- Em bé nói

-Em tên gì nào? Nãy chị chưa hỏi tên em?- Nó

-Em không nhớ tên thật, chỉ biết mấy anh lớn gọi em là Bi! Đây là các bạn của em! Bo, Bu, Bun, Bim, Bin, Bon.

-7 đứa tất cả hả em?- Sei hỏi

-Vâng!

-Bi về rồi à? Bán hết chưa, bọn tớ còn dư 6 tờ. Chắc mấy anh sẽ đánh bọn tớ chết mất, huhu- 1 bé gái chạy tới

-Các em đi theo bọn anh! Các anh sẽ đưa bọn em đến nơi tốt hơn!- Tuấn nói

-Thiệt ạ? Lỡ các anh lớn biết và xử bọn anh thì sao?- Bi nói

-Yên tâm! Đứng dậy nào mấy đứa! Đi thôi!- Huy

-Bọn này là ai mà dám dắt em của tụi tao đi?- 3 tên nào đứng ngoài cửa nói

-Mấy anh về rồi! Chết mất thôi!- Cả đám khóc um lên làm Sei và nó phải dỗ dành

-Tưởng gì! Ra là bọn vô công rỗi nghề!- Tuấn nhếch mép

-Mày… bọn nhóc của tụi tao. Tụi nó có nhiệm vụ phải đi bán vé số và móc túi để kiếm tiền cho tụi tao nếu chúng muốn sống qua ngày! Bọn mày có lo được cho cả 7 đứa không mà đòi đưa chúng đi

-Tất nhiên là tốt hơn bọn mày rồi!- Huy nói

-Chứng minh đi!

-Nhiêu đây đủ chứng minh chưa?-Phong rút ví và quăng xấp tiền trong đó ra.

-Tiền! Tiền! Được! Tụi mày cứ dắt nó đi đi! Vài bữa bọn tao sẽ tìm những đứa khác- Tên đó lụm tiền

-

-Tao không vừa mắt những thằng vô tích sự như mày! Dựa trên sức lực của những em nhỏ để kiém tiền, như bọn chúng khi xưa đã làm với tao!- Phong nhào vào dần bọn đó tơi tả cho bõ tức.

-Tớ đã nói cảnh sát về việc bọn này lợi dụng trẻ em và hành hạ trẻ em. Cs sẽ đến hốt chúng ngay thôi!- Đăng nói

-Được! Đi nào mấy đứa!- Phong dắt tụi nhỏ đi ( Tích cực nhỉ ^^, vì sao chắc m.n cũng hiểu)

-Woa! Đây là xe limo à! Lần dầu tớ được đi xe này đấy!!- Bọn trẻ quậy tưng trên chiếc xe làm bọn nó phì cười. Đúng là con nít, ngây thơ thiệt! Y chang nó!

-Bọn anh đưa các em đến 1 nơi!- Tuấn

-Đây là cô nhi viện, điều kiện vật chất ở đây tốt hơn những nơi khác. Do ba anh lập nên và ông thường xuyên đích than quản lí. Ở đây các em không lo bị hành hạ hay gì nữa đâu và được đi học đàng hoàng- Đăng nói

-Chúng em có được gặp lại các anh không ạ, cả các chị nữa!- 7 đứa ỉu xìu

-Đừng lo! Bọn chị sẽ thường xuyên đến thăm các em!- Nó và Sei

-Tạm biệt mấy đứa!

-Tạm biệt các anh chị! Những thiên thần!

-Ax! Chúng gọi ta là thiên thần trong khi biệt danh của nhóm chúng ta là Devil!- Tuấn nói khi ngồi trên xe.

-Haha! Trẻ con mà! Có sao nói thế thôi!- Huy nói

Quả thật nó cảm thấy, đối với nó bọn hắn như những thiên thần. Không giống ác quỷ chút nào! Là cứu tinh của đời nó.

-Hôm nay vui thật nhỉ?- Nó nói sei

-Uhm! Giúp được người khác cũng vui ghê! Lần sau tớ và cậu ra ngoài tiếp đi

-OK!

-Này 2 chị cho tụi em xin! Tướng yếu xìu như vậy mà đòi giúp ai? Lỡ gặp bọn côn đồ thì sao?- Đăng nói

-Xì! Bọn này thích!- Sei nói lại Đăng

-Nè nè! Mà thôi! Các cậu cứ đi thoải mái, với điều kiện là cho tụi tớ đi theo!- Tuấn cười toe.

-Được thôi!- Nó và Sei đồng thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play