-Mẹ ơi, con
thật sự chẳng biết nên làm thế nào nữa_nó nói
-Sao vậy
con, có chuyện gì nữa sao_mẹ nó ngồi cạnh nắm lấy tay nó
-Ba của Tân
Phàm vẫn không chịu chấp nhận tình cảm của tụi con, có vẻ quyết tâm lắm mẹ à_nó
buồn hơn
-Nếu là mẹ
thì mẹ cũng như vậy thôi, con nên hiểu cho bác ấy con nhé_mẹ nó cố an ủi nó
-Đương nhiên
con biết là vậy, nhưng con không biết làm cách nào cho tốt đẹp, con thật sự yêu
anh ấy hơn bất cứ thứ gì…_Mẹ nó nhìn chằm nó khi nó nói tới đây
-Dạ đương
nhiên không yêu thương bằng mẹ rồi_nó trẻ con nói rồi mĩm cười
-Nhưng con
không muốn vì con mà tình cảm gia đình, ba con của anh ấy càng thêm rối ren
lên_nó nói suýt khóc
-Con gái à
*ôm nó vào lòng* cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy *nhún vai*. Có điều, mẹ lại
dành khá nhiều nỗi buồn của những ngày còn trẻ cho duy nhất một điều-là Tình
yêu. Nghe qua có vẻ vị kỷ, bởi ngoài kia còn biết bao điều đáng để chùng chân,
nặng lòng và nghe nước mắt lưng tròng rơi, tại sao cứ phải cố chấp vì tình yêu
đã cũ mà tự làm mòn xói đi cảm xúc của mình_mẹ nó nói
-Con biết những
lời mẹ vừa nói với con đấy_nó trêu mẹ nó
-Ha..ha… mẹ
không lừa được con mà, cái đó mẹ đọc trong cuốn tiểu thuyết_mẹ nó cười tươi hơn
bao giờ hết
-Chúng ta đều
biết ơn đời sống đã thi ân quá nhiều cho phần số của mỗi người. Được sống, đã
là một ơn may, nhưng đôi khi trong bản vẽ phước phận cũng chệch tay khiến đọng
lại những vết lem tựa nước mắt rơi phải làm nhòe. Bởi thế, cuộc đời – về cơ bản
– không hề buồn, nhưng từ khi có ai đó xuất hiện ngăn cản nó mới buồn miên mải.
Có điều thiên hạ cứ suốt ngày bảo “chán đời” xong vẫn phải sống tiếp đó thôi. Vậy
thì mạnh miệng nói “chán người” cũng có buông bỏ được đâu con, à cái này là lời
văn của mẹ nha_mẹ nó cười vuốt ve đầu nó
-Trời cùng đất
tận, rốt cục cũng không đáng sợ bằng một chữ - Quên. Buồn hay vui, buông hay giữ
đều do ở lòng mình con à, đừng như mẹ là được_mẹ nó lau nước mắt không để nó
nhìn thấy mình yếu đuối vào lúc này.
Sau một hồi
được mẹ ôm vào lòng và vỗ về, rồi nó cũng lết về phòng, ngồi ngẫm nghĩ những lời
an ủi của mẹ, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho hắn
“Chúng ta
mãi chỉ là phàm phu tục tử, rất đỗi trần gian và rất dễ phai tàn mất niềm tin
vào người khác”
Nhận được
tin nhắn hắn gọi điện thoại lại cho nó ngay
“”Buồn đem
ra ngõ mà phơi, để cho người nhớ những lời người quên”” _nhạc chuông điện thoại
của nó bá đạo thật
-A bờ lô_nó
nhấc máy
-Em hâm à,
nhắn cái gì thế_hắn hỏi
-Câu hỏi của
anh làm người ta tụt hết cả cảm xúc_nó giả vờ dỗi
-Em đang rất
buồn về anh đúng không_giọng hắn chùn xuống
-Ngốc, lúc
nãy em nghe giảng đạo, nên học ra nhiều đạo lý hô hô_nó cười man rợ
-Ờm, em đừng
bận tâm về ba anh nữa nhé, và……đừng buông tay anh ra nhé_hắn chần chừ một lúc mới
nói
-Dạ, em rất
gét cảm giác bất lực khi nhìn thời gian trôi mà bản thân vẫn ngồi yên một chỗ,
trong lúc anh đã dời chân đi khuất từ lâu rồi, cho nên dù có thế nào thì em vẫn
bám theo anh ăn vạ.. kakaka_nó cười to hết đát qua điện thoại
-Ô Mai Gót,
cười gì mà tích cực thế_hắn trêu nó
-Anh tưởng
em cười tích cực vậy là dễ hã, anh là người hạnh phúc lắm mới được nghe em cười
đó..hehe_nó thật là nham hiểm
-Thôi đi cô
nương, điện thoại hết tiền rồi, chim cút nhé em..khà khà_hắn ôm bụng cười khi
nghe nó hét toán lên qua điện thoại vì câu *chim cút*
-Ý là kêu
tôi cút đi chứ gì, đuổi tui chứ gì, híc, biết là gét tui mà_nó mít ướt
-Thôi..thôi
cho em xin, mai anh sang nhà đưa em đi đón Minh Kỳ nhé, lần này nó về nước
luôn_hắn nói
-Dạ.. hẹn
ngày mai tái ngộ_nói xong nó hí hửng cúp máy