Hiệu suất làm việc của La Khiếu phải nói là rất cao, cơ hồ chỉ mất vài phút Trần Mạn Dao đã thấy Đoàn Thiệu mặt đầy vui vẻ đi tới bắt chuyện:
- Tiểu Mạn a, nếu cô có bà con xa là người anh em tốt với La Khiếu thì phải nói sớm một chút chứ, báo hại tôi một ngày mất ăn mất ngủ lo lắng.
Trần Mạn Dao:
- ???
Cái quỷ gì đang xảy ra?
Từ lúc nào cô có bà con xa là anh em tốt với La Khiếu rồi?
Ây, La Khiếu này… làm sao lại bịa ra một cái thân phận quá đỗi hư cấu như thế cơ chứ.
Đương nhiên, Trần Mạn Dao không cho rằng Đoàn Thiệu tin tưởng sự hư cấu của La Khiếu, ông ta là một con cáo già đâu có dễ bị lừa, sở dĩ ông ta cười cười nói nói chẳng qua để thông báo cho cô biết vai diễn của cô đã được giữ lại thôi chứ không có ý tứ gì khác.
Còn mất ăn mất ngủ lo lắng chắc hẳn là thật, nhưng tám chín phần mười là lo lắng không biết tìm ai để thay thế cô chứ không phải lo lắng cho cô a.
Bất quá Trần Mạn Dao không có đi vạch trần, cô cười đáp lại:
- Cám ơn đạo diễn Đoàn đã quan tâm, tôi hứa sẽ không có lần sau.
Có lẽ chủ đề này tương đối nhạy cảm, mỗi người chỉ qua lại một câu Đoàn Thiệu đã chuyển chủ đề khác nói:
- Mấy cảnh quay tuần này không được tốt lắm cho nên tuần sau lịch làm của cô sẽ tăng thêm một ngày, không có vấn đề gì chứ.
Thái độ “trưng cầu ý kiến” này cho thấy Đoàn Thiệu cũng đang lấy lòng Trần Mạn Dao, dù sao không phải ai cũng có thể mời được La Khiếu ra mặt, mà lại La Khiếu không giống chỉ làm cho có, người ta là thật lòng muốn ra sức cho Trần Mạn Dao đây.
Lôi kéo được Vân Tiểu Mạn, đồng nghĩa lôi kéo được La Khiếu, mà lôi kéo được La Khiếu liền nhận được sự che chở của Hồng Bang, ngày sau tìm chỗ quay film cũng thuận tiện hơn, vụ làm ăn này rất có lời.
Trần Mạn Dao làm sao không nhìn ra dụng ý của Đoàn Thiệu, nhưng cô không dại gì vướng thêm vào vòng xoáy rắc rối của giới giải trí, cô uyển chuyển nói:
- Đạo diễn Đoàn quá lời, đối với một diễn viên mới như tôi có thêm lịch diễn là chuyện đáng mừng, đâu có gì gọi là có vấn đề hay không có vấn đề.
Nghe vậy Đoàn Thiệu thầm nghĩ không hổ là người được La Khiếu coi trọng, khó đối phó a.
Đổi lại một diễn viên khác được đạo diễn nể mặt có lẽ đã kiêu ngạo đặt mắt cao hơn trán rồi, có rất ít người giữ được phong thái điềm đạm bình tĩnh như cô gái trước mắt này.
Tuy nhiên Đoàn Thiệu không gấp, thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều, cứ từ từ mới không khiến người ta phản cảm.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi, cô làm việc tiếp đi, lịch cụ thể quản lí Vũ sẽ báo lại cho cô biết sau.
- Đạo diễn Đoàn đi thong thả.
Đoàn Thiệu đi, một người khác lại tới – cái đuôi Lạc Nghiêm.
Phải công nhận da mặt tên này rất dày, lúc cô gặp khó khăn thì không dám đứng ra nói một câu, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong hắn ta lại ra vẻ quan tâm nói:
- Tiểu Mạn, em không sao thì tốt quá rồi.
Nếu là trước đây có lẽ Trần Mạn Dao còn khách khí một phẹn, nhưng bây giờ hai người đã vạch mặt, cô nói thẳng luôn:
- Tôi đương nhiên là không sao, có điều… anh rất mong tôi có sao mới đúng a.
Lạc Nghiêm vẫn tỏ vẻ quan tâm nhỏ nhẹ nói:
- Anh là thực lòng lo cho em, ngày hôm đó anh có gọi điện nhờ người dàn xếp, nhưng khi người ta tìm đến nhà hoang đã chẳng còn ai ở đó rồi. Chẳng lẽ em không hiểu tâm ý của anh sao?
Trần Mạn Dao cười nhạt, Lạc Nghiêm biết đến nhà hoang có nghĩa hắn có cho người đến thật, tuy nhiên mục đích không cần nói cũng biết, hắn muốn thu thập cái hình ảnh đáng xấu hổ của cô chứ dàn xếp giải cứu cái quái gì.
Hắn xem cô là con ngốc chắc?
- Cho tôi xin đi, tâm ý của anh, tôi không nhận nổi. Còn bây giờ, mời anh đừng ở đây cản trở tôi điều chỉnh trạng thái, bằng không đạo diễn sẽ không vui đâu.
Lôi Đoàn Thiệu ra hù quả là một cách hay, vừa rồi Lạc Nghiêm cũng nhìn ra được thái độ của Đoàn Thiệu với Trần Mạn Dao đành phải đánh bài chuồn:
- Vậy anh đi đây, nhưng anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ chứng minh cho em thấy những gì anh nói là sự thật.
Trần Mạn Dao ra vẻ thờ ơ không quan tâm, trong lòng thầm nghĩ ‘‘tôi cũng sẽ cho anh thấy những gì tôi đã cảnh cáo không phải đùa’’.
Hừ hừ, cô không phải loại người thù dai, nhưng Lạc Nghiêm không biết điều cứ đeo bám không buông thì đừng trách cô chơi tới cùng rồi.
Sau đó, một ngày làm việc thuận lợi trôi qua.
Đến xế chiều, hội nữ nhân của đoàn phim kéo nhau đi tắm rửa sửa soạn cho buổi liên hoan, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài sẽ cho rằng mối quan hệ giữa từng người trong hội nữ nhân là rất tốt, ít ai ngờ được một cái kế hoạch xấu xa đang được thiết lập từ trong bóng tối.
Xong xuôi đâu vào đấy, khi ai cũng đã diện trên người một bộ quần áo đẹp đẽ, Tô Tiểu Vy gọi người đem xe đến rước hội nữ nhân, điểm đến là một nhà hàng khá lớn – Hồng Lâu.
Mặc dù Hồng Lâu không nổi tiếng như Thiên Hương Dạ Đàm nhưng cũng rất sang trọng đạt được đánh giá một sao Michelin, hơn nữa vì chỉ có một sao nên quy cách ở Hồng Lâu tương đối thoải mái, nhìn chung rất phù hợp để làm nơi tụ họp bạn bè.
Mà Hồng Lâu nghe nói có quan hệ không tệ với Tô gia, trong khi Tô Tiểu Vy lại là tiểu thư của Tô gia, đãi ngộ so với người khác phải cao hơn nhiều lắm, từ đó đoàn người cũng được hưởng thơm lây đi thẳng đến phòng VIP số một.
Nhìn phong cách bài trí trong phòng bằng tông màu trắng tinh khiết làm chủ đạo toát lên đầy vẻ quý phái, một cô gái trầm trồ:
- Ôi, hóa ra cảm giác VIP là như thế này, thật quá ư là sảng khoái a. Cám ơn Tiểu Vy đã cho chị một cơ hội trải nghiệm VIP.
Mấy cô gái khác thuận nước đẩy thuyền:
- Hì hì, Linh Na đã nói hết lời chị muốn nói rồi, Tiểu Vy là số một a.
- Cái này còn phải bàn sao, sau bộ film Nữ Sát Thủ nhất định Tiểu Vy nhà chúng ta sẽ trở thành sao hạng nhất trong số sao hạng nhất a.
Tô Tiểu Vy tuổi còn trẻ hiển nhiên rất thích nghe những lời có cánh, nhưng Tô Tiểu Vy cũng không phải kẻ chỉ biết nhận được sự tâng bốc khiêm tốn nói ra:
- Các chị đừng trêu chọc em, em sợ nói trước bước không qua đâu.
- Ây, mọi người xem, Tiểu Vy tài giỏi không kiêu ngạo, xinh đẹp không kiêu căng, thật không hổ danh là tiểu công chúa. Mà chị nói thật chứ không phải đùa, năm nay vị trí Ảnh Hậu chắc chắn thuộc về em rồi, không có bộ film nào lột tả hết được tiềm năng diễn xuất của diễn viên như Nữ Sát Thủ đâu.
Nhắc đến ‘‘Ảnh Hậu’’, Tô Tiểu Vy không nhịn được nở nụ cười mỉm, đây là cái danh hiệu bất kì nữ diễn viên nào cũng muốn nắm bắt lấy a.
Rất hiển nhiên, Tô Tiểu Vy rất có lòng tin mới cười.
Kiềm chế lại niềm rạo rực, Tô Tiểu Vy học theo Trần Mạn Dao nói:
- Thôi, chuyện tương lai để tương lai tính, còn hôm nay chúng ta không say không về a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT