Lâm Phá Thần là loại người ngoài lạnh trong cũng lạnh đến tận cùng, khi cái ý nghĩ “cô không phải cô bé đó” nổi lên hắn gần như điên cuồng đến mức đánh mất lí trí mới lập tức rời đi, hắn sợ sẽ không nhịn được tổn thương “một cô gái vô tội”.
Nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại được bình tĩnh, ngẫm lại trên đời này không thể có nhiều trùng hợp ngẫu nhiên đến như vậy.
Một lần ngẫu nhiên còn có thể, hai lần ngẫu nhiên hầu như rất khó xảy ra, ba lần ngẫu nhiên trở lên… đã không còn là ngẫu nhiên nữa rồi.
Tuy nhiên hắn vẫn không dám khẳng định chắc chắn cô chính là cô bé đó, biết đâu được cô rơi ngay vào trường hợp đặc biệt ngẫu nhiên nhiều lần thì sao.
Cho nên hắn đổi một phương thức khác, ngay tối hôm đó hắn liền bắt đầu điều tra cô.
Bất quá kì lạ ở chỗ qua hơn một tuần thăm dò thì tin tức hắn nhận được chỉ có một, đó là ở thành phố X có không ít người tên Mạn Dao cũng như Tiểu Mạn, nhưng không một ai là “cô”, cứ như thể cô đột nhiên sinh ra từ không khí vậy.
Không, đó chỉ là cách nói của dân gian, xét về mặt thực tế để kết luận thì tám chín phần mười đã có người xóa sạch những gì liên quan đến cô, mà lại tay nghề của người này trong lĩnh vực công nghệ không kém hơn hắn, trong thời gian ngắn hắn không hack ra được những gì cần tìm.
Trong tối không điều tra được, chỉ có thể thăm dò trực tiếp ở ngoài sáng, Quách Đại là sự an bài của Lâm Phá Thần.
Hôm nay, nghe một câu hỏi “đa nhân cách hay tầm thần phân liệt” từ cô, Lâm Phá Thần có chút ngây người, hắn không biết phải làm gì với cô.
Bởi vì… hắn là một người siêu thông minh, chỉ đơn giản một câu nói thôi hắn đã hiểu trong lòng cô có hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có một bóng hình duy nhất, nếu cô không phải cô bé đó hắn sẽ không bao giờ đáp ứng cái thứ tình cảm này.
Thế nhưng, nếu lỡ cô là cô bé đó thì sao, phớt lờ cô, có khi nào sẽ bị cô chán ghét hay không?
Tiến thoái lưỡng nan a.
Đầu dây bên kia, Quách Đại gặp Lâm Phá Thần im lặng thì trong lòng bồn chồn không yên, số phận của anh ta đang nằm trong câu nói tiếp theo của Lâm Phá Thần, cảm giác này giống như một tử tù ở trên đoạn đầu đài chỉ chờ đao chém xuống.
Boss, mau tuyên án đi, đừng kề đao vào cổ em hoài, trái tim yếu đuối này chịu không nổi đâu, nội tâm Quách Đại đang than khóc.
Rốt cuộc, Lâm Phá Thần “tuyên án”:
- Án binh bất động, theo dõi kì biến.
Quách Đại ngây người, mọi chuyện cứ thế là xong hả?
Không phải đâu, anh ta hiểu rất rõ boss nhà mình, đổi lại bình thường nhẹ thì bị trừ mất mấy tháng lương, nặng sẽ phải lao động khổ sai đây.
Nói thế nghĩa là, boss không bình thường thật sao?
Không tốt, mau dừng, không bị trừ lương là may mắn lắm rồi, nghĩ tiếp sẽ không nhịn được đi tìm đường chết hỏi boss a.
- Vâng, boss, tôi hiểu rồi.
Quách Đại vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ chấm dứt cuộc trò chuyện, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về hai cái “bệnh tình” Vân tiểu thư gắn cho boss.
Tò mò hại chết người, câu nói này không sai chút nào.
Còn Lâm Phá Thần, cúp máy, hắn một mình ở trong phòng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy xa xăm lẩm bẩm:
- Mạn Mạn, em đang ở đâu.
…………….
Cùng lúc đó, về tới phòng là Trần Mạn Dao không thiết thay đồ hay tắm rửa đã nằm bịch xuống nệm, tuy mọi chuyện từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng cô vẫn luôn phải duy trì tình trạng cảnh giác, mệt mỏi là điều khó tránh khỏi.
Nhưng cô không quên báo tin bình an, cô vừa nằm vừa loay hoay lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Thiến Thiến, nói gì thì nói Vũ Thiến Thiến đối với cô rất tốt, không nên để người ta lo lắng hoài.
Có lẽ Vũ Thiến Thiến đã chờ cuộc gọi này từ lâu, chuông mới đổ một nhịp Vũ Thiến Thiến đã bắt máy nói ngay:
- Tiểu Mạn, em không sao chứ?
Trần Mạn Dao cười nói:
- Em không sao, em về tới phòng rồi nè.
Mặc dù đã sớm biết kết quả, nhưng nghe chính miệng cô thông báo Vũ Thiến Thiến vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó Vũ Thiến Thiến nghĩ đến Khương Hưng, cái tên này chọc ai không chọc lại chọc ngay Tiểu Mạn nhà mình, quá xui xẻo a.
Ba giây mặc niệm cho Khương Hưng, bắt đầu.
Mặc niệm kết thúc, Vũ Thiến Thiến hỏi một câu đầy ẩn ý:
- Em có dự định gì không?
Ngẫm nghĩ một chút, Trần Mạn Dao nói:
- Tạm thời em chỉ muốn phát triển sự nghiệp diễn viên với giúp bạn em quảng cáo nước hoa thôi, những chuyện khác em chưa nghĩ tới.
Cả hai đều ngầm hiểu chuyện khác ở đây là chuyện liên quan tới Lâm Phá Thần, nhưng cả hai không biết mỗi người đang hướng “chuyện khác” theo một chiều hướng khác nhau.
Vũ Thiến Thiến nói tiếp:
- Ừ, chị ủng hộ em, sự nghiệp mới là quan trọng nhất. À, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là tới ngày khánh thành, bạn em có cần mở họp báo để tuyên truyền cái gì không, tuy chị đã rút khỏi giới báo chí nhưng những chuyện này chị vẫn giúp được.
Thông thường những công ty mới thành lập sẽ chẳng có cái gì gọi là mở họp báo bởi có mấy ai quan tâm đâu, nhưng Vũ Thiến Thiến đã đoán ra được rằng công ty Wing là người mua tập đoàn Cao thị, mà tập đoàn Cao thị trước đây vốn là một tập đoàn khá nổi, mở họp báo sẽ đem tới hiệu quả bất ngờ.
Lại nói phía sau Tiểu Mạn là Lâm Phá Thần a, người biết chuyện sẽ chẳng có ai dại đi đối đầu với Lâm Phá Thần mà gây rối hay nói xấu trong cuộc họp báo cả, trăm lợi vô hại.
Trần Mạn Dao cũng biết điều này, nhưng vì biết quá rõ nên cô từ chối, mối quan hệ giữa cô với Lâm Phá Thần đang rối tung lên đây này.
- Không cần đâu chị, mấy cái này bạn em tự lo liệu được. Với cả công ty mới thành lập không nhất thiết phải rầm rộ, cây to đón gió lớn, càng tuyên truyền nhiều sẽ càng dễ bị người khác tìm ra sơ hở công kích, chi bằng đợi người dùng tự tuyên truyền, đến lúc đó ai cũng không nói gì được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT