Khu bắn súng thật không đơn thuần là một địa điểm giải trí mà còn là một nơi của cơ hội, bởi những huấn luyện viên hướng dẫn sử dụng súng thật đều là người từng trong quân đội, một khi gặp được người tài giỏi bọn họ có quyền đưa ra tiến cử gia nhập quân đặc chủng.

Cho nên người đến khu bắn súng thật hầu hết là những người trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào muốn chứng tỏ bản thân, hoặc những người trong quân đội nhưng đã về hưu muốn ôn lại kỉ niệm cũ.

Ngoài ra ở đây còn có một thành phần khác nữa là kẻ có tiền thích thể hiện ta đây biết chơi súng.

Rất hiển nhiên, nhìn từ bề ngoài Trần Mạn Dao và Vũ Thiến Thiến không giống những kiểu người trên, sự xuất hiện của hai cô gái chân yếu tay mềm ngay lập tức hấp dẫn nhiều ánh nhìn.

Trong đó có cả người quen của hai cô, đám nữ quần chúng, bất quá bọn họ đến sớm hơn hai cô đã nhắm được vài “đối tượng hợp tác” không tiện đấu võ mồm, dù sao đâu có ai thích một người phụ nữ chanh chua điêu ngoa đúng không.

Đàn ông, thường sẽ thích một cô gái nhu mì yếu đuối để bọn họ chở che.

Và trong mắt đàn ông, Trần Mạn Dao là một cô gái như thế, dung mạo của cô so với tuổi thật trẻ hơn nhiều chỉ như một cô bé mười tám đôi mươi mới lớn, cộng thêm khí chất thanh thuần không nhiễm bụi trần càng khiến cô trở nên hấp dẫn hơn nhiều.

Một tên thiếu gia phong trần đang hưởng thụ phúc lợi từ một nữ quần chúng nhìn thấy Trần Mạn Dao liền trợn to đôi mắt, hơi thở dồn dập, bên khóe miệng kém chút chảy nước miếng, tên này… động tình rồi.

Thậm chí không chỉ một mình thiếu gia phong trần, tất cả những kẻ thuộc thành phần thứ ba có mặt ở khu bắn súng thật đều là như thế, bọn họ đến đây căn bản để tìm khoái lạc chứ không phải để luyện tay nghề, bắt gặp hàng cực phẩm nhịn được mới lạ.

Tên thiếu gia phong trần là manh động nhất đứng phắt dậy, chỉnh sửa quần áo, khống chế hành vi một phen hắn mặc kệ nữ quần chúng nhìn hắn đầy ai oán tiến về phía Trần Mạn Dao, hắn đưa tay ra giới thiệu:

- Xin chào, tôi là Khương Hưng, không biết tôi có được may mắn biết tên của tiểu thư hay không.

Lời nói rất hay rất lịch sự, nhưng ánh mắt suồng sã của Khương Hưng đã bán đứng hắn, tên này không phải loại người tốt đẹp.

Đối với người như thế, Trần Mạn Dao đến cả khách khí cũng chẳng thèm làm, cô xem như không nghe không thấy gì hết đi ngang qua Khương Hưng đến quầy làm thủ tục bắn súng.

Khương Hưng ăn một quả bơ to tổ bố, sắc mặt hắn biến thành khó coi đến cực điểm, đường đường là tam thiếu gia của tập đoàn Khương thị chủ động chào hỏi lại bị người khác xem thành không khí, rất mất mặt a.

Một thiếu gia khác trạc tuổi Khương Hưng ở gần đó cười khích tướng:

- Hắc hắc, xem ra hôm nay Khương thiếu đá phải thiết bản rồi.

Khương Hưng quay lại lườm người kia một cái nói:

- Hừ, để rồi xem, người phụ nữ mà Khương Hưng này không chinh phục được còn chưa sinh ra đâu. Cô ta là của tôi, không cho phép ai động thủ.

Người kia nhún vai:

- Ồ, vậy thì tại hạ sẽ chống mắt lên xem, Khương thiếu thượng lộ bình an a.

Ở quầy thủ tục, Vũ Thiến Thiến hơi cau mày nói:

- Tiểu Mạn, hay là về đi, ở đây… rất nguy hiểm.

Trần Mạn Dao nghe là hiểu ngay nguy hiểm Vũ Thiến Thiến đề cập tới không phải súng đạn mà là người, bất quá cô không sợ, có lẽ trong mắt đám người kia cô là con mèo nhỏ nhưng bọn chúng đâu biết cô chính là một đầu sư tử, cái đám thiếu gia lả lướt này không phải đối thủ của cô.

Nói đến nguy hiểm, không biết ai mới là kẻ gặp nguy hiểm đâu.

Bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, bắn, bắn, và bắn, không hiểu sao cô rất thích cái cảm giác thi đấu thắng thua này.

Có lẽ do chưa bao giờ dùng súng thật nên hưng phấn đi.

Đăng kí xong thủ tục, mặc vào một bộ áo bảo hộ của quân đội, đeo lên một cái mắt kính bảo vệ mắt chuyên dụng và một cái bịt tai giảm tiếng súng, Trần Mạn Dao cười hì hì:

- Chị thấy em có uy phong không.

Vũ Thiến Thiến một bụng lo lắng chỉ trả lời qua loa:

- Uy phong lắm.

Trần Mạn Dao không để ý nhiều giục giã:

- Chị mau mặc đồ bảo hộ vào đi, rồi chúng ta chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm.

Biết khuyên nhủ không nổi, Vũ Thiến Thiến đành phải theo ý Trần Mạn Dao thuê một set đồ bảo hộ mặc vào, xong xuôi đâu vào đấy Vũ Thiến Thiến mới hiểu tại sao Tiểu Mạn thích thú đến thế, cảm giác đủ mới lạ, đủ kích thích, hoàn toàn khác với bắn súng đồ chơi.

Tuy nhiên Vũ Thiến Thiến vẫn khá lí trí nói:

- Mỗi người chúng ta chỉ bắn tối đa mười viên, nếu không chị sẽ giận đấy.

Trần Mạn Dao gật đầu cam đoan đầy chắc chắn:

- Yes, ma’am.

- Tách tách…

Chọn xong hai khẩu súng lục, lại chụp mấy tấm ảnh, hai cô gái vui vẻ đi vào trường bắn, ở đây có tới hai mươi cửa sổ tập bắn nên hai người không cần chờ xếp hàng, tới là có chỗ, vừa hay là hai cửa sổ kế bên nhau.

Tầm bắn của súng lúc thường là năm mươi mét, nhưng đạn nơi này dùng không phải đạn thật đã bị giảm tầm bắn xuống nên người ta chỉ đặt bia ngắm ở khoảng cách bốn mươi mét, cũng là khoảng cách tối đa trên lí thuyết.

Thông thường trước khi cho phép một người bắn súng sẽ có huấn luyện viên tới hướng dẫn cách lắp đạn, mở chốt an toàn, tư thế bắn, vân vân và vân vân, hai cô gái cũng không ngoại lệ.

Chỉ là… người đến đã bị một thế lực bí ẩn nào đó thay bằng Khương Hưng.

Trần Mạn Dao mất hứng thầm nghĩ:

- Lại thêm một cái đuôi, đáng ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play