Đối với Lâm Phá Thần đột ngột thay đổi thái độ thành lạnh lùng, Trần Mạn Dao bỗng cảm thấy trái tim nhói lên một cái, cả người cứng đờ vô lực tựa vào ghế, đến lúc cô lấy lại được khả năng cử động quay người lại thì bóng lưng Lâm Phá Thần đã biến mất rồi.
Khoảnh khắc này, tâm tình cô hụt hẫng không thôi, đang yên đang lành vì sao lại thành cái dạng này, rốt cuộc cô đã nói sai cái gì chứ? Cô chỉ hỏi chuyện về Hiểu Thiên thôi mà.
Thế nhưng hắn nói Hiểu Thiên và hắn là bạn bè a, cô nhờ hắn gửi lời cám ơn đến Hiểu Thiên có gì không đúng?
Mà khoan đã, tại sao lại nghĩ là mình sai, rõ ràng là hắn sai a.
Mời đến cũng là hắn, vô duyên vô cớ rời đi cũng là hắn, cô có làm gì đâu chứ.
Đáng giận.
Tâm tình xuống dốc, Trần Mạn Dao không còn hứng thú ăn lẩu, cô buồn bực rời khỏi Thiên Hương Dạ Đàm, vừa đi vừa lẩm bẩm “Phá Thần thối, Phá Thần đần”, nhưng trong lòng không thoải mái hơn chút nào, càng lúc càng ức chế.
Bởi vì ánh mắt cuối cùng của hắn đã xem cô thành người xa lạ.
Mặc dù cô đã nhiều lần tự nhủ không nên dính líu với hắn, nhưng cô thật sự không thích bị hắn nhìn bằng ánh mắt đó, nói thật cô cũng không hiểu sao cô lại tức giận nữa, đây chẳng phải bước tiến rất tốt để chấm dứt quan hệ theo ý cô sao?
Aaaaaa, điên cái đầu mất, Phá Thần đáng ghét.
- Xoạt...
- Rầm...
- Hự....
Đang cần có chỗ phát tiết, tự nhiên lại bị một bàn tay nam nhân bám vào vai từ phía sau, Trần Mạn Dao thuận thế dùng bàn tay thon dài nắm lấy, khom người, gạt chân, động tác vật của judo rất thành thục được cô thi triển, trong nháy mắt người đằng cô bị vật ra trước nằm xụi lơ giữa đường.
Nhìn kĩ lại, người bị cô vật đo sàn chính là nam nhân viên bạn trai của Khinh Vũ, anh ta bị cô đằng đằng sát khí dọa sợ vội vàng xin tha.
- Tiểu... tiểu thư tha mạng.
Trần Mạn Dao hơi nhíu mày, kì thực không phải cứ bực bội là cô lại kiếm người để đánh, ai bảo tên này không nói gì liền đụng chạm cô mới “phòng vệ chính đáng” thôi, bất quá cũng nhờ vậy nộ hỏa tiêu tan không ít, cô tưởng tượng người bị vật là Lâm Phá Thần.
Hừ hừ, Phá Thần thối, đợi có dịp tôi sẽ cho anh biết tay.
Sẵn tiện vẫn đang nắm lấy cổ tay người ta cô kéo nam nhân viên đứng dậy, cô điều chỉnh cảm xúc lại nói:
- Anh không sao chứ.
Nam nhân viên tựa hồ vẫn hoảng sợ nói chuyện không được trôi chảy:
- Ha... không việc gì.
Ha ha, thân thể không việc gì, nhưng con tim nhỏ bé đau lắm, ai đời một người đàn ông cường tráng lại bị một cô gái nhỏ nhắn một chiêu chế ngự chứ, nhất là còn bị chúng đồng nghiệp nhìn thấy, mọi người đều cổ quái nhìn hắn, mặt mũi nam nhân mất hết rồi a.
Sĩ có thể giết, không thể nhục, gối đâu, mau đưa cho ta đập tự sát.
Trần Mạn Dao không để ý nam nhân viên nghĩ ngợi lung tung nói tiếp:
- Thật ngại quá, tôi không thích bị người đụng chạm. Bất quá anh tìm tôi có gì hả?
Không đợi nam nhân viên trả lời, mấy giọng nữ không mấy thiện cảm đã vang lên:
- Uy, đây không phải con bé quê mùa sao? Người ta không cho vào liền ra tay đánh người, có chút quá mức đi.
- Trời ạ, nhìn cô ta cũng không đến nỗi nào, không ngờ lại là kẻ lỗ mãng thế này. Bảo vệ đâu, còn không mau đuổi cô ta đi.
Người lên tiếng là hai cô gái trong bốn cô gái lúc vào cổng gặp phải Trần Mạn Dao, tranh thủ đoạn thời gian chờ đồ ăn lên bàn hai cô rảnh rỗi đi xung quanh ngắm cảnh thì chứng kiến ngay cảnh Trần Mạn Dao vật nam nhân viên đo sàn, hai cô không hiểu vấn đề còn tưởng Trần Mạn Dao tức tối đánh người.
Sớm đã nhìn cô không thuận mắt, hai người không ngại bỏ đá xuống giếng.
Dù sao nãy đến giờ mới có hơn mười mấy phút, làm gì có ai ăn một bữa nhanh như thế chứ.
Thiên Hương Dạ Đàm không hổ là đệ nhất tửu lầu, vừa nghe có người hô ẩu đả rất nhanh đã có bốn nhân viên bảo vệ tới xem xét tình huống, một nhân viên bảo vệ hỏi nam nhân viên:
- Thành, chuyện gì xảy ra?
Thành là tên của nam nhân viên bạn trai Khinh Vũ, tên nguyên văn là Vũ Văn Thành.
Lúc này cảm giác của Vũ Văn Thành so với Trần Mạn Dao cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh ta rất giận hai cô gái đã báo bảo vệ, mụ nội nó, cái việc bị nữ nhân đánh cho đo đất này mất mặt lắm có biết hay không hả?
Ai mượn các cô nhiều chuyện? Giờ thì hay rồi, rất nhiều người đều biết anh ta bị đánh sấp mặt.
Bất quá cấp trên hỏi Vũ Văn Thành đành phải thành thật khai báo:
- Anh Vinh, đây là hiểu lầm, tất cả là do em vô ý kéo tiểu thư đây lại mới bị tiểu thư dạy bảo.
- ????
Bốn nhân viên bảo vệ trợn tròn mắt hết nhìn Vũ Văn Thành rồi lại nhìn Trần Mạn Dao, đây không phải bọn họ khinh thường phái đẹp, mà là Trần Mạn Dao nhìn rất đáng yêu xinh xắn không có chút cơ bắp nào, làm sao có thể đánh ngã một người đàn ông như Vũ Văn Thành được?
Nam bảo vệ được gọi anh Vinh cau mày giở giọng nghiêm khắc nói:
- Thành, đừng giỡn, nếu để quản lí biết em bao che làm loạn sẽ bị quở trách đó.
Móa, lão tử nói thật vì sao không tin a, Vũ Văn Thành phiền muộn kể từ đầu đến cuối:
- Em nói thật mà, bởi vì Khinh Vũ thích hương nước hoa tiểu thư đây dùng nên đã căn dặn em chú ý đợi tiểu thư ra về sẽ hỏi, lúc nãy thấy tiểu thư ra ngoài em có gọi tiểu thư mấy lần nhưng tiểu thư đây không nghe thấy, em gấp quá liền chạy đến dùng tay kéo tiểu thư quay lại.
- Ai biết tiểu thư đây thân thủ bất phàm vật em ngã mới dẫn tới hiểu lầm.
Nghe vậy Trần Mạn Dao mới ngớ ra, hóa ra không phải người ta vô lễ mà là gọi rồi cô không nghe thấy, mục đích cũng rất trong sáng, chẳng qua lúc đó cô còn đang thầm chửi Lâm Phá Thần đâu có rảnh đâu để ý tới người khác gọi a.
Coi như Vũ Văn Thành bị ăn đòn oan.
Bất quá thân thủ bất phàm là cái quái gì, đây là do anh cùi bắp chứ cô chỉ biết chút võ phòng thân thôi có được hay không, người nào không biết nghe thấy còn tưởng cô là đại cao thủ bước ra từ phim cổ trang không bằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT