Thiên Hương Dạ Đàm có năm tầng, tầng một tầng hai là phòng ăn tập trung, tầng ba bắt đầu chia không gian riêng bằng những vách ngăn, chỉ có tầng bốn và tầng năm là có những phòng riêng biệt, tầng bốn mười phòng, tầng năm duy nhất một phòng, người có tiền cũng chưa chắc đặt được một phòng riêng.
Hôm nay, Trần Mạn Dao hẹn ăn với Lâm Phá Thần ở phòng số một tầng bốn.
Nguyên bản Trần Mạn Dao không thích tiêu xài xa hoa như thế, bởi chỉ tính riêng phí thuê phòng đã lên đến chục ngàn đô, nhưng Lâm Phá Thần nói hắn là thành viên V.I.P của Thiên Hương Dạ Đàm không mất phí thuê phòng cô mới nghe lời Lâm Phá Thần an bài ở tầng bốn.
Dù sao không mất phí thuê phòng mà còn tránh được bao nhiêu ánh mắt rắc rối, lúc ăn gọi vài món cơ bản là được rồi, đó là dự định của Trần Mạn Dao.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối, Trần Mạn Dao theo hẹn có mặt, và vẫn như mọi khi cô bắt taxi tới, quần áo cô mặc cũng chỉ là một bộ váy bình thường.
Bất quá lần này cô “điệu đà” hơn một chút có đeo vài món trang sức nhỏ trắng tinh khôi gồm một đôi bông tai và một sợi dây chuyền cùng bộ, thoạt nhìn khá tinh xảo nhưng chỉ cần là người rành đá quý sẽ biết ngay giá trị bộ trang sức cô đeo không cao.
Mà những nhân viên của Thiên Hương Dạ Đàm đa phần đều có khả năng dùng ánh mắt tính tiền vô cùng chuẩn xác, một đội ngũ mấy người nam nữ nhân viên có nhiệm vụ chào đón tại cửa vừa nhìn qua đã gắn ngay cho cô bốn chữ “người đẹp bình dân”.
Cô rất xinh đẹp, nhưng bọn họ quan tâm đến hai chữ “bình dân” hơn, người đẹp chỉ để nhìn cho đã mắt chứ không làm bọn họ no cái bụng được a.
Một nam nhân viên đến lượt cười cho lấy lệ tiếp đón:
- Tiểu thư buổi tối tốt lành, không biết tiểu thư có đặt bàn trước chưa?
Trần Mạn Dao nhẹ nhàng đáp:
- Bạn tôi đặt phòng số một tầng bốn, thời gian là bảy giờ tối.
Nam nhân viên hơi khựng lại, phòng tốt nhất tầng bốn? Có nghe lầm hay không? Một cô gái bình dân lấy tư cách gì để lên tầng bốn a.
Thắc mắc thì thắc mắc, tác phong nghề nghiệp vẫn phải có, nam nhân viên hỏi lại lần nữa:
- Tiểu thư chắc chắn chứ?
Bị hỏi tới hai lần, Trần Mạn Dao hiểu ngay lí do, đây là xem cô thành người không có tiền không có địa vị nha.
Nhưng Trần Mạn Dao không tức giận, cô hiểu những người này chỉ đang làm tròn bổn phận, cô kiên nhẫn trả lời:
- Anh không nghe lầm đâu, nếu không anh có thể hỏi quản lí mà.
Người đẹp nói chuyện dễ nghe, không chỉ nam nhân viên “đến lượt” mà cả những người phía sau đều ngẩn ngơ mất mấy giây, làm việc mấy năm đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe khách nói kiểu này, ngày thường ai cũng chê bọn họ làm bồi bàn không có tiền đồ, có ai nể mặt bọn họ như cô gái này đâu?
Nói thật, đổi lại là người khác bị gặng hỏi sợ rằng đã khó chịu quát mắng bọn họ một trận rồi.
Nghĩ cái gì cái đó liền tới, một giọng nữ có chút bực mình từ phía sau Trần Mạn Dao vang lên:
- Này, các người còn không mau làm việc, chắn hết đường rồi đây này.
Thiên Hương Dạ Đàm lúc nào cũng đông khách, đội ngũ nhân viên bị bốn vị khách mới tới đánh thức khỏi mộng đẹp, cả bốn đều là nữ, phong cách ăn mặc sang hơn Trần Mạn Dao nhiều, nhưng trong mắt bọn họ bốn người này cộng lại vẫn thua Trần Mạn Dao tít tắp.
Ăn mặc sang trọng thì giỏi lắm sao? Có lên được tầng bốn tầng năm không? Người đẹp bình dân đây ngồi tận tầng bốn còn không hống hách như các cô nữa nè.
Nghĩ thế thôi, một nam nhân viên khác vẫn làm đúng nhiệm vụ tách đội dẫn đường.
- Bốn vị, mời.
Bốn người khách nữ đi ngang qua Trần Mạn Dao hếch mặt lên trời lộ rõ vẻ khinh thường, bốn người cho rằng Trần Mạn Dao không có tiền đặt bàn không hiểu quy củ bị ngăn ở cổng, xinh hơn họ thì thế nào, một kẻ bình dân mà thôi.
Trần Mạn Dao không chấp nhặt tiểu nhân nói với nam nhân viên:
- Anh hỏi quản lí đi, sắp đến bảy giờ rồi.
- Vâng vâng, tiểu thư chờ chút.
Lời nói của Trần Mạn Dao rất nhẹ nhàng không mang theo ý tứ bắt buộc sai bảo, nhưng nam viên lại cảm giác được một cỗ khí chất quý phái sang trọng từ cô, nếu diễn tả thành lời thì anh ta đang giống như thần tử đối mặt với nữ hoàng vậy, không dám cãi lời.
Nam nhân viên không dám chậm trễ nữa mở bộ đàm nói nhỏ mấy câu, sau đó anh ta nở nụ cười tươi rói khom người đưa tay làm ra tư thế mời:
- Tiểu thư, mời.
Trần Mạn Dao khẽ gật đầu:
- Cám ơn.
Cô đi rồi, những người khác được dịp vài giây rảnh rỗi bàn tán:
- Trời ơi, cô gái kia vừa đẹp người tính tình lại tốt, nếu có bạn gái như cô ấy thì tổn thọ mười năm tôi cũng chịu.
- Hừ hừ, mười năm quá ít, phải hai chục năm mới xứng.
- Các anh thôi đi, cô ấy đúng là đẹp thật nhưng làm gì tới mức đó chứ.
Nữ nhân là thế, thấy người đẹp hơn mình tuy thưởng thức vẫn có chút khó chịu.
- Hì hì, anh nói thế thôi chứ đâu có ý lấy tuổi thọ ra đổi đâu, cả đời này anh dành cho tiểu Khinh Vũ của anh hết rồi mà, lát nữa em muốn gì anh tặng cho em.
- Anh chỉ được cái dẻo miệng. Bất quá hương nước hoa cô ấy xài rất đặc biệt, đợi cô ấy đi ra anh thử hỏi xem, nếu dò được em sẽ tha cho anh.
Một cô gái khác nói chen vào:
- Tiểu Vũ nói tôi mới để ý, mọi người có cảm giác mệt mỏi sáng giờ bay đi không ít rồi không? Tôi nghe đồn có vài loại nước hoa có tác dụng đặc biệt khiến đầu óc thoải mái hơn, mà loại này không rẻ đâu, chẳng trách cô ấy có thể lên tầng bốn.
- Nga, quả thật, tôi cứ tưởng chỉ mỗi mình tôi bị ảo giác đó chứ.
- Đã thế nhất định phải hỏi mới được, có tốn tiền tôi cũng muốn mua cho Khinh Vũ một lọ.
Thang máy ở Thiên Hương chia thành hai loại, một loại bình thường được sử dụng đại chúng còn một loại chuyên dụng chỉ dành cho khách quý ở tầng bốn tầng năm, nam nhân viên dẫn Trần Mạn Dao tới thang máy chuyên dụng nói:
- Tôi chỉ dẫn tiểu thư được tới đây, mời tiểu thư.
Trần Mạn Dao hiểu ý, trước khi vào thang máy cô đưa cho nam nhân viên một lọ nước hoa cao cấp dành cho nam giới nói:
- Đây là quà tặng anh.
Nam nhân viên sững sờ, theo quy tắc của các nhà hàng thì nếu khách hài lòng sẽ boa cho nhân viên, nhưng chẳng có ai dùng từ “tặng” cả, bởi vì tặng mang theo hàm nghĩa địa vị ngang nhau, cô là khách quý ở tầng bốn còn anh ta chỉ là nhân viên phục vụ, ngang nhau sao?
Không nhận được tiền, nhưng nam nhân viên lại cẩn thận tiếp nhận lọ nước hoa, đây đã không còn là vấn đề tiền bạc nữa mà là vấn đề về giá trị con người, lại nói nước hoa sẽ rẻ tiền sao?
Không, một lọ nước hoa bèo lắm cũng phải năm chục đô, dẫn đi mấy bước có năm chục đô là rất nhiều rồi.
- Cám ơn tiểu thư.
Trần Mạn Dao cười cười:
- Đừng khách sáo, kì thực tôi có một người bạn chuẩn bị mở công ty bán nước hoa, một tháng nữa sẽ ra mắt sản phẩm này, hy vọng anh sẽ thích. Đến lúc đó nhớ ủng hộ bạn tôi nha.
Nam nhân viên thầm nghĩ “hóa ra là quảng cáo”, nhưng hảo cảm về cô không giảm bớt chút nào, ngược lại càng thấy cô là một người biết giúp bạn bè rất đáng kết giao.
Đi lên tầng bốn, Trần Mạn Dao bước ra cửa thang máng liền choáng, phong cách ở tầng bốn này khác hẳn với ba tầng dưới, không gian đầy ánh hoàng kim quý phái và sang trọng, dịu mà không lóa, chẳng trách phí thuê phòng cao nhất ngưởng.
Một nam nhân viên khác đã đứng sẵn bên cạnh thang máy chờ cô nói:
- Tiểu thư, mời đi theo tôi.
- Cám ơn.
Đến trước phòng số một, Trần Mạn Dao lại tiện tay tặng cho nam nhân viên một lọ nước hoa nam giới cao cấp, trong thời gian này cô làm quảng cáo rất nhiệt tình gặp người là tặng, dù sao công ty sắp khai trương rồi, mặt dày một chút mới kiếm cơm được a.
Không gian trong phòng số một rất tươi mới, đèn chùm tỏa ra ánh sáng trắng, chính giữa phòng là một bàn ăn dành cho hai người cũng được trải khăn trắng, đối lập với màu trắng là phong cảnh đêm tối với những ánh đèn của thành phố bên cửa sổ, rất đẹp mắt.
Mà đẹp mắt nhất, hiển nhiên là chàng trai mặc vest đen đã sớm có mặt trong phòng, Lâm Phá Thần.
Thấy cô bước vào, Lâm Phá Thần đứng lên kéo ghế cho cô ngồi xuống, đủ lịch lãm.
Hành động đó khiến tim Trần Mạn Dao đập thình thịch, không phải cô dễ xúc động đâu mà là hắn quá đẹp trai, con gái ai chẳng thích trai đẹp, đã đẹp trai còn ga lăng ai chịu cho nổi chứ, hu hu.
- Cám ơn anh.
Lâm Phá Thần chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ không có gì, ngay sau đó đồ ăn rất nhanh đã được mang lên xếp thành từng đĩa có nắp úp vào, tổng cộng có bốn đĩa và một nồi lẩu.
Đợi nhân viên đi rồi, Trần Mạn Dao hơi thắc mắc hỏi:
- Kì quái, nhà hàng cao cấp sẽ không phục vụ thế này a.
Thật, thông thường phong cách phục vụ của nhà hàng cao cấp là từng món lên một để hương vị món ăn đạt đến ngưỡng hoàn mỹ nhất, còn để lên hết một lượt dù có nắp úp giữ nhiệt nhưng chắc chắn sẽ không ngon bằng nấu xong ăn ngay.
Lâm Phá Thần bình thản giải thích:
- Tôi quen ăn như thế này, tiết kiệm thơi gian.
Vừa nói, Lâm Phá Thần vừa thay cô mở ra nắp úp.
- Oa, làm sao anh biết tôi thích ăn tokbokki với kimbap?
Trần Mạn Dao trợn mắt, cô vẫn tưởng hắn chủ trương gọi mấy món đắt tiền cơ, ai ngờ lại là hai món Hàn đơn giản mà cô rất thích, còn cả lẩu chua cay kiêm bánh bao quen thuộc cũng có, tên này theo dõi thói quen ăn uống của cô hả?
Thấy cô như vậy, Lâm Phá Thần rất vui vẻ, xem ra cô đúng là cô bé ấy thật rồi, mấy cái thói quen ăn uống ngày xưa đều được giữ lại.
Hắn tiếp tục không lộ cảm xúc nói:
- Tôi cũng thích ăn hai món này.
Trần Mạn Dao nhìn Lâm Phá Thần đầy nghi ngờ, cái này quá trùng hợp a, nhưng ngẫm lại trường hợp theo dõi là không thể nào, từ ngày về nước cô không có nhiều tâm trạng làm đồ ăn vặt, trừ phi hắn quen cô từ trước mới biết thôi.
Nhưng trí nhớ của cô rất tốt, cô không có ấn tượng gì về Lâm Phá Thần cả, hắn đẹp trai như thế nếu gặp qua cô hẳn phải nhớ mới đúng.
Thế là, cô không nghĩ nhiều nữa nhập tiệc, đứng trước mỹ thực tất cả đều là phù du a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT