A Nhất lại mở cửa cho quái vật trong Huyết giới, bản thân hắn thì lao về phía Lăng Sơn.
Trên biển máu, con quái vật cháy đen bước vài bước thì chợt khựng lại, đứng yên bất động, nụ cười quỷ dị mở rộng đến mang tai.
Chết! Chết! Chết!
Trớ chú Diệt Linh không xuất hiện, con dao chặt thịt trên tay của A Nhất cũng vỡ vụn.
Đồng tử đỏ rực bên mắt phải cũng tan biến, trả lại đôi mắt một màu đen thuần túy.
Không còn sự hợp tác của quái vật trong biển máu, hắn cũng không thể sử dụng mắt của cá chép.
Thế nhưng A Nhất không có thời gian hối hận vì đã quá tin tưởng người.
Thiếu niên nghiến răng, nắm chặt tay, đấm mạnh vào sau đầu của kẻ địch.
Nguyên cảnh đấu với Thần cảnh, hơn nữa lại là một tên thể tu.
Bàn tay chạm vào cương khí hộ thể, xương tay vang lên tiếng bể vỡ đau đớn. Vài đoạn gãy nát đâm xuyên mu bàn tay, máu tươi đầm đìa.
Lăng Sơn chậm rãi quay người một cách máy móc.
A Nhất vội nhún người, tung cước nhưng chân nhỏ dễ dàng bị đôi bàn tay thô to nắm được.
Mặc kệ chân bị tóm, mặc kệ xương tay gãy nát, hắn liên tục dùng bàn tay còn lành lặn đấm lên cỗ thân thể lực lưỡng.
Bỗng nhiên Lăng Sơn buông tay để A Nhất ngã nhào trên đất. Gương mặt hắn hững hờ, cứng nhắc như một cỗ khôi lỗi.
Người đàn ông trung niên chầm chậm vươn tay đặt dưới hai bên hàm rồi đẩy mạnh.
Cái đầu hói của hắn được tự tay hắn nâng lên, kéo theo cột sống đã được tách rời khỏi mớ xương sườn.
Hai con mắt lạnh lẽo vô cảm như huyền thiết lúc này mới chợt tỉnh táo lại, trợn ngược, lệ nóng chảy dài, đôi môi mấp máy nhưng nói không nên lời.
Thân thể không đầu vẫn đứng vững, hai tay chống trời đổ bóng. Từ trong cái bóng xám đó, có con dao săn nhẹ nhàng trồi lên rồi nằm yên trên đất.
Không gian yên ắng làm thiếu niên mù tưởng chừng như thời gian đã bị đóng băng.
Khi cổ thi thể của Lăng Sơn ngã quỵ, tiếng va chạm của thịt và đất vang lên thì hắn mới hình dung ra được đại khái cảnh tượng xung quanh.
A Nhất vội vàng chạy đến mò mẫm tìm Cửu U Thất Sát nha.
- A Cửu! A Cửu!
Hắn cứ kêu lên tựa như thể con dao săn sẽ nghe hiểu lời hắn mà trả lời vậy.
Nhặt lại được dao, thợ săn trẻ vui vẻ vút ve nó.
Đối mặt hai cái xác, không hiểu vì sao tên ác thần này lại đột nhiên tự sát như vậy. Nghĩ mãi không ra nên cũng chỉ có thể đổ cho cái địa ngục biến thái này khiến người ở bên trong sẽ trở nên điên dại.
A Nhất chắp tay, mặc niệm cho hai người đã chết, hi vọng bọn họ ra đi thanh thản, bỏ hết mọi ân oán, sau đó hắn lập tức ẩn mình trên một cành cổ thụ.
Đạt được mục tiêu của mình, thiếu niên mù không còn khẩn trương nữa, hắn lại có thể nghe được trái tim nhỏ của mình đập đều đều trở lại.
- Chân Long tiền bối!
Ở trong Huyết giới, A Nhất gọi cá chép, muốn nhờ nó sử dụng hắc thủy đồ để dò đường.
Cá chép từ trong bóng đêm hiện ra, gương mặt bơ phờ, hai con mắt mờ mờ như cá chết. Nó hỏi:
- Có chuyện gì?
Do bị ám ảnh quá độ, ban nãy khi đứa bé cháy như than kia lật lọng, nó cũng không nhận biết.
Nhìn bộ dạng của cá chép, A Nhất lại càng gấp rút, muốn mau nhanh chóng đưa vị tiền bối rời khỏi nơi này.
- Tiền bối! Người có thể lại giúp vãn bối tra dò xung quanh hay không?
Lúc này cá chép mới nhận ra nhãn quang mà nó cho A Nhất mượn dùng đã quay trở lại.
Đôi mắt của nó nhìn vào xa xăm trong biển máu cũng không quá bất ngờ. Từ lúc A Nhất không giết lão ác thần Cổ Thiên Ân thì cá chép đã đoán được tình huống này sẽ xảy ra.
Miệng cá há ra, một giọt hắc thủy rơi xuống, lại mở một tấm bản đồ trên biển máu, tóm gọn khu vực 10 dặm xung quanh.
Cá chép chợt hối thúc:
- Mau nhặt miếng linh thạch ở bên kia!
A Nhất không thích cướp đoạt của người chết nhưng cũng không muốn phật lòng tiền bối, hắn chạy lại chỗ xác chết của cự xà, vỗ tay hai lần.
Mớ âm thanh dội lại giúp hắn nhanh chóng định vị được vài viên sỏi đá dưới đất. Mò mẫm một hồi hắn cũng tìm được vật cần tìm. Linh lực chuyển động trong tay khiến sự đau đớn vì xương gãy thịt bong trên tay dịu đi.
Cá chép cũng không có báo nguy hiểm thế nên hắn chạy thẳng vào trong thạch động của Kim Xà và Lăng Sơn.
A Nhất gõ gõ vách đá dò đường.
Thạch động khá rộng rãi, bên trong không có gì ngoài một ổ rắn, một cái tọa cụ đơn sơ và một cái rương gỗ ngay phía sau tọa cụ.
A Nhất đi đến ngồi trên tọa cụ khô ráo, duỗi chân tựa lưng vào rương lớn. Không thể dùng không gian trữ vật, thần tiên cũng phải đóng rương.
Thân thể thả lỏng nghỉ ngơi, ý thức của A Nhất lại trở vào thế giới tinh thần.
Khi nhìn thấy thiếu niên, con cá muốn nói gì đó nhưng lại lúng túng, sợ sệt.
A Nhất nhìn cá chép cười nói:
- Tiền bối! Người đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ sớm thoát khỏi nơi này thôi.
Thiếu niên ngây thơ làm lòng cá chạnh lại. Dẫu quen biết đứa trẻ này không lâu, nhưng hai tiếng tiền bối thân thương này nó đã không ngần ngại mà chấp nhận.