Long Nhất là một tộc nhân của Long tộc, bởi vì một loại thể chất gọi là Tị Linh thể mà không thể tu luyện linh lực, vô duyên với tiên lộ. Thế nhưng bằng nghị lực của bản thân, hắn cường hóa thân thể; bằng đôi bàn tay thép, hắn chiến đấu thắng thần bảo vệ Yêu giới; bằng một bầu nhiệt huyết nóng bỏng, hắn ngồi lên ngôi vị Long Vương, lập ra trật tự.
Nhưng những khi một mình, nam nhân ngạo mạn lại ngưỡng vọng ánh trăng đêm mà rơi lệ, cõi lòng buồn bã bởi hắn biết tất cả đều là vô nghĩa. Linh thạch nhiều như cát biển, những món đạo khí mạnh mẽ hay đan dược nghịch thiên, đối với hắn đều là vô nghĩa. Bởi đặc tính của Tị Linh thể, khi những tài vật đó vào tay hắn, linh lực bên trong sẽ tan biến thành sương khói.
Những người thân cận trước mặt thì tỏ ra kính nể nhưng sau lưng thì lại thầm khinh thường hắn, bởi cho dù hắn mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là phàm thể.
Sao băng tuy đẹp nhưng lại sớm tắt. Một kiếp điên cuồng, đầy thăng trầm của Long Nhất cũng phải đến hồi kết.
Lúc cảm thấy thọ nguyện sắp tận, hắn tự chôn cất chính mình trong Long tộc mộ địa.
Long Nhất Thiên Hạ cũng nhanh đến dòng cuối cùng:
- … Trước khi chết có thể thoải mái uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, cuộc đời này ta đã sống đủ.
Hào khí nóng bức đập ra khiến A Nhất rát mặt. Nam nhân một đời tự cường, đến lúc thọ nguyên sắp cạn, thà tự kết liễu bằng rượu độc cũng không muốn chết già.
A Nhất đóng cuốn sách lại lo lắng hỏi Phương Khả Nhi:
- Tiền bối…
Vừa nói ra hai chữ tiền bối thì đôi mắt phượng của hồng nhan đã có chút bực bội.
Hắn vội sửa lời:
- Nhi tỷ! Thế bây giờ, long mộ sao rồi?
Nếu cuốn sử ký do tự tay Long Vương Long Nhất viết ra nằm ở đây thì chứng tỏ có người đã khai quật mộ địa của hắn. A Nhất hi vọng những người đó không xúc phạm đến thi thể của nhân vật đáng kính ngưỡng này.
Nữ nhân cười khúc khích nói:
- Long vương Long Nhất thật ra rất kiệm lời, quyển sách này là do một tiểu la lỵ luôn kính ngưỡng hắn thêm mắm thêm muối vào các cố sự rồi viết ra mà thôi!
Nghe vậy A Nhất cũng thở phào.
Bốn chữ Long Nhất Thiên Hạ như muốn phá bìa sách mà ra ngoài kia làm hắn suy nghĩ về cuộc đời của hắn. Nếu như hắn có được một phần mười ngạo khí của Long Nhất thì có lẽ cuộc sống của hắn sẽ tốt đẹp và có ý nghĩa hơn.
A Nhất vuốt ve bìa sách nóng ấm, xin xỏ một chút ngạo khí trùng thiên kia.
A Nhất cười cảm khái:
- Thì ra là sách do một đứa trẻ viết, hèn gì khi đọc mình không cảm thấy đau đầu chút nào!
Nghĩ đến đây mặt nạ gỗ chợt nảy ra sáng ý, lại hỏi mặt nạ Hồ Ly:
- Nhi tỷ còn biết sách nào dễ đọc như vậy nữa không?
Có lẽ là vì không cảm thấy mệt mỏi, cũng có lẽ là bởi vì ý chí nóng bỏng như thái dương của quyển sử ký mà hắn không nhận ra mình đã ngồi đọc một quyển sách hết ba ngày ba đêm. Chưa gì đã muốn đọc một quyển khác.
Mặt nạ hồ ly vẫn chống cằm nhìn hắn, đôi mắt phượng chớp lên ánh sáng tinh nghịch:
- Nếu đệ muốn đọc sách dễ thì phải tìm ở bên ngoài.
Lẽ ra cuốn Long Nhất Thiên Hạ không vào được đến đây nhưng sau khi nàng trở thành Yêu Hoàng thì bút tích của nàng tự động được dời vào trong này.
A Nhất nhìn quanh, mật thất rõ ràng chỉ có bốn bức tường, không có lối ra.
- Là ngoài kia!
Mắt phượng nhìn về phía viên ngọc lớn ở giữa bàn.
A Nhất cũng dõi mắt nhìn theo.
Nhìn thật kỹ bên trong cái ánh sáng vằng vặc ngay chính giữa viên dạ minh châu, hắn mờ mờ thấy một khung cửa sổ nhỏ bằng nữa lóng tay. Bên ngoài khung cửa số là thế giới của mây vụ và tinh quang. Ở nơi đó có một tròng mắt vươn ra hàng vạn cánh tay xương xẩu đang phân loại và sắp xếp những vật mềm mềm trong suốt như sứa nước. Bên trong mỗi con sứa nước lại có một khỏa Dạ Minh Châu sáng rực.
Bởi vì muốn thấy rõ cảnh tượng ở "bên ngoài", A Nhất chăm chú nhìn. Một lúc sau, thì đồng tử của tròng mắt cũng bắt đầu nhìn lại hắn, vạn cánh tay xương vẫn không ngừng sắp xếp những con sứa nước.
Có lẽ nó bực mình vì có người mãi chằm chằm nhìn nó làm việc, tròng mắt ném một con sứa nước về phía A Nhất.
Mặt nạ gỗ chưa kịp giật mình thì một cuốn sách từ hư vô đã hiện ra, đập thẳng vào mặt hắn rồi rớt xuống bàn.
Đầu A Nhất xoay mòng mòng, nữ nhân bên cạnh thì đang cười ha hả,
- Nhi tỷ! Thứ đó là gì vậy?
Nghe A Nhất hỏi, nữ nhân ngừng cười, ngáp dài rồi trả lời:
- Đệ nghĩ nó là thứ gì thì nó sẽ là thứ đó.
Nói đến đây, Phương Khả Nhi gục người xuống bàn, nhắm đôi mắt phượng. Tiếng thở đều đều vang lên cho biết nàng đã say giấc. Thân ảnh yểu điệu nhanh hóa thành làn sương trắng rồi hòa tan vào hư vô, rời khỏi Dị Cơ.
A Nhất vội nói theo:
- Đa tạ Nhi tỷ!
Hắn cầm lên quyển sách mà tròng mắt quăng cho hắn. Phía trên có hai chữ, “Song Tu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT