Phía dưới hạp cốc trước Âm Ảnh Tông, đám binh lính phàm nhân tuy không thể nhìn thấy được toàn cục thế nhưng họ có thể thấy được những xúc tu trơn bóng, uốn éo vươn ra từ bên trong hẻm núi đen kịt. Đám lính nhìn mớ xúc tu nhầy nhụa ghê tởm kia, cảm giác buồn nôn cực kì. Họ tuy là tinh binh, vào sinh ra tử trên chiến trường không biết bao nhiêu hồi, thế nhưng nhiều người cả đời còn chưa có dịp gặp cô hồn dã quỷ chứ đừng nói gì đến việc thấy tiên nhân thi triển pháp thuật, hay những con quái vật đáng sợ như vậy.
Trước mặt vạn tinh binh của Lưu Ly quốc là ba vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Thượng Thần. Ngay phía sau lưng bọn họ là Viễn Dương trưởng lão và tông chủ Tần Minh đứng hai bên một tọa cụ. Bên trên tọa cụ là cái xác cháy khô của Mạc Tề.
Cả đám người không hiểu tại sao trận pháp lại có thể bị Tịch Diệt đạo tổ phá vỡ.
Cửu cấp Phong Hỏa Sát Trận cũng không phải là đồ chơi. Mạc Tề phải hi sinh một đại cảnh giới để khống chế trận pháp. Đầu của một vị thượng thần được chôn ở bên dưới mắt trận cũng không phải dễ kiếm.
...
Tiên nhân tuy đông đúc nhưng lại im lặng đến đáng sợ. Dường như tất cả mọi âm thanh đều đã bị quả cầu đen kịt trong Âm Ảnh tông nuốt chửng.
Mọi người đều đang chờ đợi kẻ khác làm tiên phong.
Tròng mắt nhìn quanh trận thế kia, bóng tối lên tiếng:
- Các ngươi thật là quá coi trọng lão phu. Nhiều người như vậy cùng tập kích, lại còn hạ xuống Phong Hỏa Sát.
Tuy giọng cười sảng khoái thế nhưng nếu chú ý thì vẫn có thể nghe ra, lão đã rất cố sức.
Có tiếng nói vang lên từ chiến thuyền bên phía Linh Kiếm tông:
- Lão ma đầu! Âm Ảnh tông các ngươi khắp nơi tạo nghiệp, trời đất không dung, nay chúng ta chẳng qua là thay trời hành đạo mà thôi, còn không mau quỳ xuống xin hàng?
Tu tiên giới là vậy! Khi ngươi ở thế mạnh thì người ta sẽ cung kính cúi đầu gọi ngươi hai tiếng đạo tổ, khi ngươi thân đơn thế cô thì ngươi chính là lão ma đầu tội ác tày trời.
Lão nhân của Thất Tâm môn đứng bên ngoài Vô Tận Hải mỉm cười, ung dung chắp tay hành lễ rồi nói:
- Tịch Diệt đạo huynh! Tiểu đệ nghe tin có người vây công tông môn, liền lặn lội quãng đường thật xa đến đây để tương trợ. Nếu đạo huynh có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, lấy ra Thiên Âm chi hồn làm lộ phí, Vô Tận Hải liền rộng mở cửa chào đón. Tiểu đệ cam đoan không một ai có thể ngăn cản. Ngày sau Âm Ảnh tái khởi tiểu đệ lại sẽ đến đưa quà chúc mừng.
Nghe thấy vậy mọi người liền biến sắc, đồ gian xảo! Một Lão đầu khác bên phía Linh Kiếm tông phản ứng lại đây liền vội vàng lên tiếng ra giá:
- Nếu như đạo huynh chịu giao tặng Thiên Âm chi hồn cho bổn tông, đệ có thể…
Nhưng lời nói của lão nhanh chóng bị bào thai bên phía Cổ Khôi môn cắt đứt, một vạn khôi lỗi đồng loạt phát ra tiếng nói:
- Khoan khoan! Ta không những giúp các đạo hữu chạy thoát thân, thậm chí còn sẽ giúp mọi người lấy lại tu vi đã bị đốt.
Nam tử cầm dép tổ ong đứng trên lưng cự thú chợt trầm mặt, có vẻ đang tính toán năng lực của mình xem có thể chống cự lại với ba kẻ kia để chém giết Tịch Diệt đạo tổ hay không.
Biến hóa này khiến mấy vị thái thượng trưởng lão bên phía Thiên Nguyên tông biến sắc.
Tần Minh biết rõ Vân Sầu lão tổ của Thất Tâm môn có đủ thực lực để đưa người của Âm Ảnh tông rời đi. Bản thân Thất Tâm môn cũng không sợ bị truy tung. Còn về hai lão tổ của Linh Kiếm tông và Cổ Khôi Môn thì…
- Chẳng lẽ hai lão đầu này điên rồi, muốn liều mạng, thậm chí muốn vứt bỏ cả tông môn chỉ để tranh đoạt Thiên Âm chi hồn sao?
Chỉ bên phía Kinh Hồng Môn hoàn toàn không có động tĩnh nào.
Tịch Diệt đạo tổ cười ha hả ngắt lời hai kẻ đang tranh nhau ra giá.
- Năng lực của Củ Khoai Môn thật sự là rất lớn, ta đây mở mang tầm mắt. Điều kiện này cũng đủ mê người.
Nghe ra sự châm biếm của lão, đám khôi lỗi vẫn không có phản ứng gì, bào thai thì tức giận đến mức sắc mặt vặn vẹo, mạch máu dưới lớp da của nó di chuyển nhanh hơn, dường như muốn đâm thủng lớp màng mỏng đang ngăn cản chúng để chui ra ngoài quyết chiến một trận.
Dừng cười, lão lại lên tiếng:
- Thế còn các đạo hữu bên phía Thiên Nguyên tông thì sao?
Giọng nói bình thản kia ẩn chứa cơn tức giận tột độ. Nhớ lại xưa kia nếu không phải lão động lòng trắc ẩn thì cũng không có Thiên Nguyên tông của ngày hôm nay.
Chưởng môn nhân Tần Minh khom người hành lễ rồi nói:
- Tần Minh khẩn xin đạo tổ giao ra chiếc mặt nạ ấy. Thiên Nguyên tông nhất định ghi nhớ ân tình.
Nói ra bốn chữ ghi nhớ ân tình, bản thân Tần Minh cũng cảm thấy ngượng miệng.
Còn về yêu cầu của Thiên Nguyên tông, không ai coi trọng vì không biết giá trị của mặt nạ. Đối với Linh Kiếm, Cổ Khôi và Thất Tâm, càng ít người ham muốn Thiên Âm chi hồn thì càng tốt. Ý Linh môn và Kinh Hồng thì lại càng không quan tâm.
Thế nhưng không một ai có ý nghĩ giúp đỡ Thiên Nguyên tông để kết thiện duyên. Sau hôm nay, Thiên Nguyên tông sẽ dính kèm bốn chữ vong ân phụ nghĩa.
Tịch Diệt đạo tổ không trả lời yêu cầu của các đại tông mà lại nhỏ giọng buồn bã nói:
- Bao năm qua rồi mà nàng vẫn còn hận ta sao?
Ở đây nếu có nữ nhân khiến Tịch Diệt đạo tổ đối đãi bằng con mắt khác thì chỉ có thể là người của Kinh Hồng môn.
Nghe giọng điệu ẩn chứa đầy tình ý của Tịch Diệt đạo tổ, Linh Kiếm tông lập tức trở nên cảnh giác với Kinh Hồn Mồn, viên ngọc phía trên cự kiếm cũng tỏa ra sáng nhàn nhạt. Các lão quái cũng trở nên ngưng trọng.
Thế nhưng phía Kinh Hồng môn vẫn mãi im lặng, chỉ có vài tiếng kêu khẽ của đàn hạc trắng bay lượn xung quanh rồi thôi. Chưởng môn Kinh Hồng ngồi trong tiên thuyền, vuốt ve một chiếc vòng ngọc màu đen, ánh mắt sâu thẳm. Hôm nay nàng đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ hay giúp đỡ cái gì, nàng đến đây chỉ để chứng kiến bao nhiêu công sức của kẻ bạc tình này sụp đổ như cát trắng rơi vào Vô Tận Hải mà thôi.
Tịch Diệt đạo tổ cười đắng chát, nhưng sau đó lão nhanh chóng lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:
- Nếu như ta và năm đường không dây dưa với các ngươi nữa mà đồng loạt tự bạo thì các ngươi nghĩ Thiên Âm chi hồn hay mặt nạ gì gì đó có thể hay không cũng sẽ lập tức bị tiêu hủy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT