Viên đạn xé gió bay đi với một tốc độ nhanh vô cùng, hướng đến sau đầu con gà trống vào đúng khoảnh khắc nó vừa ngẩng lên. Rơi vào điểm mù, con gà không thể nhìn thấy viên đá bay tới. Đến khi tiếng xé gió vang lên, nó mới phát hiện ra, nhưng là đã quá muộn.

- BỐP!!! – Âm thanh va chạm vang lên rất to, báo hiệu rằng viên đá đập vào đầu con gà với lực cực mạnh.

Máu tóe ra, ngay lập tức con gà trống loạng choạng bước đi vài bước rồi ngã lăn xuống đất. Ở gần đấy, ba con gà mái còn lại phát hiện ra đồng bạn của mình bị tấn công, bọn chúng lập tức vỗ cánh bỏ chạy toán loạn không một chút do dự.

Ngay trong khoảnh khắc này đây, Tân chỉ tay hô lên với con Lu đang nằm sát bên cạnh:

- Lu!!! Xông lên cắn chết cổ nó!

Vẫn nằm ở tư thế rình mồi, hai chân trước hạ thấp, hai chân sau hơi nhổm lên, đôi mắt thì khóa chặt vào con gà trống nhìn không chớp, nghe thấy tiếng của hắn xong, con Lu liền bắn người lao lên nhanh như tia chớp.

Còn hắn, vừa nói dứt lời xong liền vội rút cái rìu giắt sau thắt lưng ra, rồi lập tức lao lên chạy theo sau con Lu. Từ phản ứng của đám gà mái, hắn đã có nhận định sơ qua, là mấy con gà này chỉ to lớn hơn, còn chúng vẫn giữ nguyên đặc điểm của loài gà như cũ. Cũng có thể là biến đổi nhanh quá làm bọn chúng chưa kịp tiến hóa về tập tính, nhưng để cho chắc, hắn vẫn hết sức tập trung, cẩn thận đề phòng đối phó với mọi tình huống.

Cách không xa đằng sau, hai mẹ con Huyền Linh nhìn thấy hắn và con Lu săn đuổi con mồi liền vội vàng đuổi theo. Để tốc độ được nhanh nhất, Huyền Linh bế luôn An Nhiên lên ngực rồi chạy.

Khoảng cách hơn chục mét là rất ngắn, con Lu chỉ phi nước đại vài nhát là tới nơi. Tiếp cận mục tiêu, cảm nhận được con mồi đã ở trong tầm với, nó nhún chân lấy đà rồi tung người bay lên, há mồm nhe răng chuẩn bị một cú đớp trực diện vào cổ con gà. Đuổi theo ngay phía sau, nhìn thấy động tác của con Lu, hắn hồi hộp muốn thót cả tim. Có thể thành công hay không là ở trong giây phút này đây.

- Khậc!

Hụt. Con Lu đã ra đòn nhưng không cắn được vào cổ con mồi.

Giữa lúc mọi việc tưởng chừng sẽ thuận lợi đó thì dị biến lại phát sinh. Trong khoảnh khắc con Lu sắp táp vào cổ con gà, có lẽ đứng trước ranh giới sinh tử, nó đã đột phá tiềm năng. Rú lên một tiếng, nó bỗng thoát khỏi choáng váng bộc phá bắn người về phía sau. Trong lúc trên không trung, nó còn kịp thời tung một cú đá thẳng vào ngực con Lu phản công.

- BỐP!!! – Cú đá với lực rất mạnh vang lên nghe trầm đục nặng nề.

- Bịch! Bịch! – Ngay lập tức, con Lu bị chững lại rồi rơi thẳng xuống đất. Còn con gà trống thì nương theo phản lực mà bắn người bay về phía sau khoảng một mét rồi mới rơi xuống.

Máu tóe ra từ ngực con Lu, đòn phản công vừa rồi, con mồi đáng ghét kia đã đâm cựa vào ngực nó xuyên qua lớp da dày. Vết thương không sâu, không nặng, nhưng con Lu cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục ghê gớm. Trong suy nghĩ của nó, mấy con gà yếu đuối kia, đáng lẽ, là chỉ có thể chạy trốn. Bây giờ, thật không ngờ bọn chúng còn dám phản công làm bị thương mình.

- GÂU!!!

Sủa lên một tiếng giận dữ, một con mắt còn lại của con Lu đỏ ngầu lên, khóa chặt lấy con mồi đã dựng người đứng dậy và đang chạy trốn. Nhe răng gầm gừ, nó điên cuồng lao tới đuổi theo.

Bám sát con Lu không xa ở phía sau, Tân chứng kiến nó thất bại trong gang tấc mà cảm thấy tiếc nuối. Không còn cách nào khác, hắn ngoái đầu về đằng sau liếc nhìn một tí, thấy hai mẹ con An Nhiên vẫn bám sát theo mình được liền cắn răng lao theo con Lu. Đến giờ phút này, hắn không thể bỏ qua cho con gà trống được. Mặc dù biết rằng đuổi theo sẽ có khả năng đối mặt với nguy hiểm, nhưng nghĩ tới lượng thịt nó cung cấp thì hắn thấy đáng giá để liều.

- Bịch... Bịch... Bịch...

- Loạt xoạt... Loạt xoạt...

Tiếng bước chân và tiếng cơ thể va vào cỏ cây vang lên khá rõ ràng, vừa điên cuồng tăng tốc, hắn vừa dáo dác để ý xung quanh. Thấy động tĩnh cả nhóm gây ra khi truy đuổi con mồi không thu hút thêm thứ gì khác đến, hắn mới dám thở nhẹ một hơi. Nhíu mày nhìn vào bóng dáng đỏ đen của con gà trống ta, hắn giương súng cao su lên, lắp viên đá vào rồi ngắm bắn. Nheo mắt, nín thở, hắn buông tay nhả đạn.

- Păng! – Viên đạn xé gió bay đi với một tốc độ rất nhanh, nhưng tiếc rằng nó hụt. Chạy với một tốc độ cao, dù rất cố gắng nhưng hắn không thể bắn chuẩn được.

Con mồi này thật khó nhằn, nó vừa thoát khỏi mõm con Lu xong là quay đầu vỗ cánh chạy với một tốc độ nhanh đến đáng sợ, hắn và con Lu dù đã bung hết sức lực rồi mà vẫn không thể đuổi kịp được nó. Càng khốn nạn hơn, con gà trống không chạy thẳng, nó vừa lắt léo, vừa nhắm tới chỗ nào có bụi cỏ hay lùm cây rậm rạp mà xông vào, khiến cho con Lu mấy lần tưởng đuổi được lại bị cản trở rơi lại phía sau. Nếu cứ kéo dài mãi thế này thì chắc chắn con mồi sẽ bỏ rơi cả bọn nên hắn phải cố đấm ăn xôi lôi súng ra bắn thử.

Mặc dù biết trước là khả năng sẽ không trúng, nhưng kết quả xảy ra vẫn làm hắn khá thất vọng. Hít sâu một hơi rồi thở ra, không bỏ cuộc, hắn tiếp tục giương súng ngắm bắn con gà tiếp. Để làm quen dần, lần này, hắn chọn mục tiêu là cơ thể to đùng của nó. Vừa bắn vừa tăng tốc đuổi theo, hắn dần bị say máu mà quên mất hai mẹ con An Nhiên đang vất vả đuổi theo mình và con Lu.

...................

Rơi ở phía sau ở khoảng cách khá xa, Huyền Linh nhìn bóng dáng của Tân và con Lu dần khuất sau những bụi cỏ rậm, nhỏ lại trong tầm mắt mà cảm thấy sốt ruột. Cô đã rất cố gắng, chạy bằng tất cả sức mạnh mình có mà vẫn không rút ngắn được khoảng cách. Thở ra hồng hộc, cô đạt đến giới hạn của bản thân và bắt đầu cảm thấy hoa mắt tức ngực, quặn đau bên bụng phải. Hai chân nặng như đeo chì, cảm giác bất lực nổi lên trong lòng làm cô vô cùng khó chịu.

- Nhanh lên tí nữa mẹ ơi! Sắp không nhìn thấy chú Tân và con Lu rồi! – Được bế trước ngực mẹ, An Nhiên nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng xa nên sốt sắng thúc giục.

Nghe tiếng nói của con mình, cô sực tỉnh khỏi trạng thái mơ hồ mà căng mắt nhìn về phía trước. Thấy bóng dáng của Tân và con Lu đã nhỏ lắm rồi, cô cảm thấy bất lực vô cùng. Mồ hôi vã ra như tắm, cái thời tiết khó chịu này làm cô mất sức cực nhanh. Hai chân mệt mỏi rã rời dần mất đi cảm giác, cô tức ngực khó thở đến tái nhợt cả mặt. Bất giác, trong đầu cô nổi lên giọng nói “Dừng lại nghỉ đi... Đợi lát nữa anh ấy quay lại cũng được mà...”. Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại như ma âm vậy, nó khiến cho cô dần mất đi động lực.

Giữa lúc Huyền Linh tưởng chừng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc đó thì bất chợt trong đầu nổi lên hình ảnh, hắn nhìn cô với ánh mắt áy náy tự trách, đăm chiêu thương hại, khi bản thân suýt bị con quái vật yếu ớt giết chết. “Mình không thể là gánh nặng thế này mãi được... Cố lên!...”. Gào thét lên ở trong đầu, cô đánh bay tất cả tiếng nói tiêu cực đi. Hai mắt vằn đầy tơ máu, cô nghiến răng liều mình tăng tốc bất chấp cảm giác xấu trên cơ thể.

Chạy thêm được một đoạn nữa, cô thấy hai mắt mình nhòe hẳn đi, cảm giác cơ thể sắp vỡ tan ra từng mảnh, nhưng trong đầu vẫn chỉ có một ý chí bất chấp. Đó là, “Cố lên... Mình không được để anh ấy thất vọng một lần nữa...”.

Cố gắng đến tận cùng, bỗng cạch một cái, cô bất ngờ phá vỡ cánh cửa giới hạn bản thân.

Cơ thể nhẹ bẫng đi, cảm giác khó chịu trước ngực cũng tan dần, Huyền Linh bế An Nhiên điên cuồng tăng tốc. Trong lúc chạy, cô dần dần điều tiết được nhịp thở hỗn loạn của mình. Ngậm mồm lại, bất giác cô tiến vào trạng thái kì lạ, hô hấp theo một vần luật nào đó giúp cho các bó cơ của mình dù vận động liên tục cũng không bị thiếu ôxi. Thế là, đang ở khoảng cách xa tít tắp, cô nhanh chóng rút ngắn được khoảng cách với Tân và con Lu.

Càng chạy Huyền Linh càng cảm thấy nhẹ nhàng, có lẽ một phần sức mạnh trong năng lực mới thức tỉnh của cô đã góp công lớn cho việc này.

.......................

Miệt mài đuổi theo con gà cùng với con Lu, Tân liên tục giương súng cao su bắn nó. Từ ban đầu không thể bắn trúng, đến bây giờ hắn đã có thể bắn chuẩn, nhưng là vào cơ thể to đùng của con gà và nó không có bao nhiêu tác dụng. Con gà vẫn duy trì khoảng cách khá là an toàn với hắn và con Lu dù cả hai đã cố gắng hết sức có thể. Nó quá xảo quyệt và khôn ngoan, có một số lần con Lu đuổi được đến nơi, nhưng cứ vào giây phút quyết định vồ tới, nó đều lươn lẹo tránh thoát.

Dần dần, số viên đá trong túi áo của hắn hao dần đến mức gần hết. Bây giờ chắc chỉ còn khoảng hơn chục viên nữa thôi nên mỗi nhát bắn, hắn phải cực kì nắn nót cẩn thận. Mục tiêu hắn ngắm tới cũng không phải là thân hình đồ sộ kia nữa, mà là cái đầu to bằng nắm đấm của con gà trống.

- Xột Xoạt... Xột Xoạt...

Đang giương súng, nheo mắt tập trung đoán quỹ tích, hắn chuẩn bị nhả đạn bắn thì gần sát bên cạnh bất ngờ vang lên động tĩnh làm hắn giật mình thu hồi thao tác. Vội ngoái đầu liếc sang, hắn hết sức kinh ngạc khi thấy Huyền Linh đang bế An Nhiên, bằng một cách nào đó đã đuổi kịp tốc độ, và chạy song song với mình. Nhớ tới mấy phút trước, mình dồn hết tâm trí vào truy đuổi con gà trống mà quên khuấy mất hai mẹ con họ, hắn liền cảm thấy áy náy trong lòng. Hắn vừa định mở miệng cất tiếng xin lỗi thì Huyền Linh đã nhanh hơn nói trước:

- Tình hình sao rồi anh? – Nhìn vào mắt, cô biết hắn định nói gì. Nhưng thực tế là hắn không có lỗi nên cô nhíu mày nhìn vào con gà hỏi.

Vào vấn đề chính, hắn lập tức gác những cảm xúc hỗn loạn ra khỏi đầu rồi đáp lời:

- Anh và con Lu đã cố gắng hết sức mà không bắt được nó... Nó khôn quá, lại còn chạy nhanh kinh khủng, anh muốn bắn vào đầu nó mà không thể được...

Mẹ con An Nhiên đến, đã giúp hắn tỉnh táo khỏi trạng thái say máu. Ngay lập tức, hắn cảm thấy thấm mệt. Ngoái đầu, hắn nhìn khắp xung quanh một lượt. Mải đuổi giết con gà, không biết từ lúc nào nó đã dẫn hắn chạy gần đến khu dân cư ngoại thành. Thấp thoáng không xa trước mắt, hắn nhìn thấy lối đến ga tàu điện ngầm, một trong những công trình trước kia mình từng thi công. Chỗ này cách xóm trọ của hắn tương đối xa, nếu cứ dây dưa với con gà mà không bắt được nó thì tí về sẽ rất nguy hiểm. Mà trong hoàn cảnh bây giờ, không có gì đột phá thì còn lâu hắn mới hạ được con gà kia.

Trên cao, trời cũng không còn nắng nữa mà chuyển sang mây đen âm trầm không biết từ lúc nào. Trong không khí, liên tiếp những luồng gió lạnh thổi qua khiến nhiệt độ hạ thấp khá nhanh. Kiểu này lại sắp mưa như hôm qua, lang thang trong thời tiết này là cực kì không tốt. Đại não liên tục vận chuyển, sau một vài giây suy nghĩ, lý trí trong đầu hắn mách bảo không nên đuổi nữa. Nhưng làm đến thế này rồi mà từ bỏ, hắn không cam lòng thốt lên với Huyền Linh.

- Chán thật! Xem ra phải từ bỏ con mồi rồi...

Nghe hắn nói, cô bé An Nhiên vẫn im lặng từ trước bỗng lên tiếng:

- Chú để cháu bắn nó thử xem? – Cô bé chăm chú nhìn hắn nói rồi chìa tay ra chờ đợi.

Thấy con mình đòi hỏi, Huyền Linh không những không ngăn cản mà còn lên tiếng ủng hộ:

- Anh để An Nhiên bắn thử đi, từ bé đến giờ con bé có biệt tài bắn chuẩn... Mấy lần đi chơi công viên trò ném phi tiêu hay bắn cung rơi đồ con bé đều chưa bắn trật bao giờ...

Nghe hai mẹ con nói xong, nhìn vào khuôn mặt non nớt của cô bé An Nhiên, hắn cảm thấy không đáng tin cho lắm, vì bắn mấy cái kia đâu có giống thế này. Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, còn nước còn tát, hắn sẽ đưa súng cho cô bé bắn thử. Bao giờ cô bé bắn hết để viên đạn cuối cùng thì dừng lại từ bỏ cũng được. Nghĩ như thế xong, hắn liền chìa tay đưa súng cho cô bé An Nhiên.

- Đây! Cháu cầm lấy... Cứ bình tĩnh mà bắn... Không trúng thì thôi, không sao đâu... – Để cô bé có tâm lý thoải mái nhất, hắn lên tiếng động viên. Vừa nói, hắn còn không quên móc tất cả mấy viên đá còn lại trong túi để vào tay Huyền Linh.

Không phải đợi lâu, tiếp được súng xong, An Nhiên liền lập tức nhặt một viên đá cho vào miếng lót da rồi kéo dây ngắm bắn. Cô bé khá là khỏe, mặc dù khẩu súng cao su này là loại tiên tiến trợ lực, nhưng đối với một bé gái năm, sáu tuổi có thể kéo được dễ dàng mà không mấy khó khăn là rất thần kì. Chắc chắn, sau trận động đất, cô bé đã phát triển tiến hóa về sức lực.

Nheo mắt, ngắm trong vài giây rồi dưới ánh mắt chờ mong của Tân và Huyền Linh, An Nhiên buông tay cho viên đạn bay đi.

- Păng! – Âm thanh xé gió vang lên, viên đạn bay nhanh với một quỹ tích vô cùng kì dị. Nó đi hình vòng cung, nhưng không nhắm tới vị trí của con gà trống.

Nhìn thấy trong mắt, hắn mặc dù không hi vọng gì nhiều, nhưng cũng cảm thấy hơi đáng tiếc. Vừa định mở miệng cất lời an ủi thì hình ảnh tiếp theo làm hắn trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc đến không tin vào mắt mình.

Chỉ thấy viên đạn tưởng như trật lất đó, bằng một điều kì diệu như phép màu đã đập vào đầu con gà trống đáng ghét khiến nó mất trọng tâm loạng choạng. Tình huống này nói đúng hơn, hắn vừa nhìn thấy con gà giống như cố tình đưa đầu hứng đạn vậy. Mất một lúc sững sờ vì kinh ngạc, phục hồi ý thức xong, hắn vô cùng vui mừng mà không nhịn được hét lên:

- TUYỆT VỜI!!!

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play