Trong lúc Tân chìm vào trong giấc ngủ. Bên ngoài, thành phố Nội Hà vẫn còn hỗn loạn tưng bừng. Mọi người đổ xô vào những đống đổ nát tìm cách giải cứu những người bị lấp. Tiếng còi xe cứu thương từ sáng đến giờ vẫn luôn văng vẳng. Tiếng máy bay trực thăng được điều động để giúp đỡ chiếu sáng cứu nạn.
Tại một bệnh viện không bị ảnh hưởng bởi động đất. Lúc này, nơi đây đã chật ních người bị thương. Không còn chỗ trống, các bác sĩ phải tận dụng khoảng sân của bệnh viện để cấp cứu. Bầu không khí ở chỗ này đang hết sức gấp gáp và khẩn trương vì lượng người được chuyển đến ngày càng tăng.
Bác sĩ Lâm, là bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật. Hôm nay, bác sĩ đã phải làm việc vất vả suốt từ sáng đến giờ. Tranh thủ lúc thay ca, người đàn ông trung niên ăn vội cái bánh mì khô và uống chai nước suối. Gấp quá, không có thời gian để ăn cơm, nhưng biết làm sao được vì bệnh viện thiếu người.
Bác sĩ Lâm vừa mới ăn được vài miếng thì một cô y tá trẻ gấp gáp chạy tới nói:
“Bác sĩ Lâm mau đến đây xem… Tình hình của bệnh nhân chuyển biến xấu và đang có biểu hiện rất lạ…”
Không kịp trả lời, bác sĩ Lâm liền đeo khẩu trang lên rồi theo gót của cô y tá tới giường bệnh nhân. Tới nơi, bác sĩ liền lập tức tiến hành cấp cứu. Dù rất nỗ lực, nhưng bệnh nhân cũng không qua khỏi mà trút hơi thở cuối cùng. Khi thấy bác sĩ dừng lại, người nhà bệnh nhân liền nhào tới cạnh giường bệnh gào khóc. Họ không trách các bác sĩ, họ chỉ đau buồn thôi.
Người thân của người đã khuất là một người đàn ông trẻ đang khóc thương vợ mình. Anh ta nhìn vào khuôn mặt quấn băng kín đầu của vợ mà gục xuống khóc nấc lên, trong tâm mong mỏi biết bao kì tích có thể xảy ra. Mải khóc, anh chồng không nhận ra được rằng vợ mình tưởng đã chết khẽ nhúc nhích. Rồi dưới lớp vải băng quấn quanh đầu vợ anh bỗng nổi cộm lên một cái gì đó ngọ nguậy. Nó trồi lên, lên lỏi qua khe vải và phá tung lớp trói buộc. Cái thứ mọc ra từ đầu cô gái, là những cụm cây nấm màu đỏ tươi như máu nhìn hết sức yêu dị. Nó phát triển với tốc độ cực nhanh, và theo số lượng cây nấm tăng lên cô gái trẻ bất ngờ mở mắt ngồi dậy như con rối.
Đang gối đầu trên người vợ mình khóc, người đàn ông chợt cảm thấy cô ấy cử động. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vợ mình đã ngồi dậy. Trong con ngươi đã nhòe, anh không phát hiện ra dấu hiệu lạ của vợ mình. Vui mừng quá, anh nhào lên ôm vợ vào ngực rồi thét lên:
“Em sống lại rồi…! Hu Hu… Anh hứa sẽ không giấu tiền vợ đi uống rượu với bạn nữa...Hu hu…”
Nghe thấy người đàn ông kêu, bác sĩ Lâm cùng mấy cô y tá quay lại nhìn. Họ thấy vui mừng cho người chồng, đang tiến tới định kiểm tra lại tình trạng của bệnh nhân thì chứng kiến một cảnh đáng sợ. Người vợ vốn đã bị đè gãy chân tay bỗng quấn chặt lấy người chồng rồi cắn vào cổ họng anh ta. Máu tóe ra, trong bệnh viện cùng lúc vang lên nhiều tiếng thét.
“Á á á á!!!”
……………….
Nửa đêm.
Trong căn phòng trọ tối tăm, cơ thể Tân chợt giật giật, khuôn mặt nhăn nhó biến dạng, chân tay thì vùng vẫy như cố đẩy ra một cái gì đó cực kì đáng sợ. Mồm hắn bắt đầu ú ớ phát ra âm thanh không có nghĩa, còn mồ hôi thì đã vã ra như tắm, ướt đẫm cả cái áo lót.
Hắn đang gặp ác mộng.
Trong mơ, hắn đã về đến nhà. Gặp bà, gặp em và cả hai đang rất khỏe mạnh vui vẻ chào hắn. Sau đó, bà kéo tay hắn và trong nhà ngồi hỏi chuyện. Còn em hắn thì xuống bếp liên tục bê lên bàn đồ ăn ngon như cá chép sốt cà chua, thịt lợn kho với đậu… Toàn những món hắn thích ăn cả. Nhìn bà cười hiền từ, hắn vui lắm, rồi hỏi sao hai bà cháu nấu nhiều món thế này thì thấy trả lời tí nữa mẹ hắn cũng về.
Nghe vậy, hắn mừng lắm. Bỗng thằng Tú bên ngoài reo lên mẹ về rồi. Lâu lắm không gặp mẹ, hắn gấp gáp cùng bà ra cửa đón. Đúng là mẹ đã về rồi, hắn cười tít mắt chạy tới hỏi thăm, chuẩn bị xách đồ giúp mẹ. Nhưng đi được mấy bước hắn cảm thấy là lạ. Sao mặt mẹ hắn đờ đẫn, vô cảm thế kia, đôi tay buông thõng đung đưa như không có xương vậy. Khi thằng Tú tới sát mẹ, hắn liền chứng kiến một điều khủng khiếp nhất trên đời. Đầu mẹ hắn bỗng tách mở chia cơ thể ra làm đôi. Sau đó, là một loạt những cái xúc tu bung ra từ cơ thể mẹ quấn chặt lấy thằng Tú. Trên những cái xúc tu mọc ra rất nhiều miệng tua tủa răng nhọn, và nó đang ngấu nghiến cắn thịt hút máu em hắn, mặc cho thằng Tú vùng vẫy kêu gào. Quá kinh sợ, hắn quay đầu lại nhìn bà thì không biết từ lúc nào bà đã biến mất. Thay vào đó, là con quái vật kinh khủng giống như mẹ hắn kia. Nó lập tức lao vào quấn lấy hắn.
Tân kêu gào, giãy giụa trong tuyệt vọng. Bất chợt, hắn cảm thấy mặt mình ướt ướt và có chút lạnh. Thế là, hắn giật mình tỉnh giấc. Bên cạnh, con Lu vẫn còn đang liếm mặt hắn. Kia chỉ là cơn ác mộng thôi, nhưng nó thật quá khủng khiếp đối với hắn. Mấy chục giây sau, hắn dần lấy lại sự bình tĩnh. Vuốt nhẹ đầu con Lu, hắn cho tay vào túi quần móc điện thoại ra xem. Ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt khiến hắn thấy nhức nhối, phải mất thêm một lúc mới nhìn được.
Bây giờ, mới mười hai giờ đêm, vẫn còn quá sớm để hắn làm bất cứ việc gì. Mồ hôi vã ra nhiều thấm ướt cả cái áo len, hắn liền cởi bớt đi chỉ để lại một cái áo thu đông mỏng. Sau đó, hắn loạng choạng đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước uống. Nhưng hắn vừa mới uống nước xong, đột nhiên đầu lại truyền đến cảm giác ong ong nặng trịch, thân thể thì mệt mỏi rã rời, hai mí mắt nặng trĩu. Hắn nghĩ phải ngủ thêm lúc nữa, nhưng thấy cửa phòng mở nên không yên tâm. Hắn gắng gượng lấy điện thoại soi rồi đứng lên đi ra đóng cửa. Trước khi đóng, hắn gọi con Lu vào trong phòng luôn.
……………
Sáng sớm.
Tiếng chuông báo thức điện thoại của Tân kêu lên inh ỏi.
“Tút… Tút… Tút…”
Đang ngủ ngon, hắn bị âm thanh tra tấn giật nảy cả mình. Vội lần mò lấy cái điện thoại, hắn mắt nhắm mắt mở nhìn. Mới có năm giờ sáng, hãn sớm, hắn tắt báo thức đi định ngủ thêm mấy phút nữa, nhưng cứ vừa mới nhắm mắt là trong đầu liền hiện lên hình ảnh đáng sợ của giấc mơ đêm qua. Dứt khoát không ngủ nữa, hắn rời giường đi vệ sinh cá nhân. Nhưng vừa đứng lên, lập tức một cảm giác choáng váng hoa mắt chóng mặt ập đến khiến hắn suýt nữa thì bị ngất. Chân tay bủn rủn, hắn cảm giác mình như bị đói lâu ngày đến kiệt sức sắp lả đến nơi.
Phải mất một lúc, Tân mới làm quen được trạng thái khó chịu này. Sau đó, hắn cố gắng dựng người dậy rồi cầm điện thoại soi lết đến phòng tắm. Té chút nước lên mặt, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, hắn thấy sắc mặt của mình không được tốt lắm. Làn da hắn nhợt nhạt không có huyết sắc, môi thì thâm tím lại. Đói, nên hắn động vào nước có cảm giác rất lạnh, rùng mình rét run lên từng đợt.
Không đứng lâu hơn nữa, hắn rời khỏi nhà vệ sinh ra bên ngoài lấy cái áo khoác dày mặc lên. Sau đó, hắn mở cửa phòng cho ánh sáng tràn vào. Ai ngờ, bên ngoài vẫn còn sớm quá, trời vẫn còn nhá nhem tối. Hắn bước ra khỏi cửa ngắm nhìn một chút thì thấy, trong không khí có sương mù phủ kín dày đặc, xa hơn bán kính vài mét gần như không nhìn thấy gì. Thời tiết có vẻ đã ấm hơn nhiều, hắn vẫn thấy rét nhưng không giá buốt đến tận xương như hôm qua. Hít sâu một hơi, lập tức một làn không khí tươi mát tràn vào phổi, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Không biết có phải do hắn tưởng tượng không, hôm nay không khí bỗng trở nên rất trong lành dễ chịu.
Hít hà mấy cái, Tân đảo mắt nhìn xung quanh xóm trọ. Hắn thấy, cả dãy trọ im lìm, các phòng đều khóa cửa, khả năng là từ đêm qua đến nay chỉ có mỗi một mình hắn trở về. Đang định ra đằng kia mở cổng thì bất chợt bụng hắn sôi lên sùng sục, kéo theo là cảm giác đói cồn cào nóng rực. Hắn tạm gác mọi chuyện qua một bên rồi chạy vào trong nhà nấu bữa cơm ăn sáng. Điện vẫn mất, hắn phải đun tất cả bằng bếp ga. Cũng chả có gì màu mè, hắn nấu cơm rồi gọt mấy củ khoai tây đem đi xào mỡ. Một lúc sau, cơm chín, hắn mang đồ ăn ra ngoài cửa chia một phần cho con Lu rồi cả hai cùng ăn. Vì hôm qua con Lu chưa ăn gì nên hắn xúc cho nó nhiều cơm hơn, hẳn một bát tô to đầy luôn.
Ăn no, hắn cảm thấy tốt hơn hẳn, người ấm lên, chân tay cũng có lực không run run nữa. Vuốt ve cái bụng, hắn ngồi nghỉ ngơi một tí. Trong lúc rảnh rỗi, hắn móc điện thoại ra gọi về quê cho em. Sóng không yếu lắm, ba vạch, nhưng hắn gọi mãi mà không liên lạc được. Không phải do nghẽn mạng, mà cứ như ở tổng đài không có người làm việc nối máy giúp hắn vậy. Hắn gọi thêm mấy cuộc nữa, cả sang nước ngoài xem, nhưng vẫn không được. Hắn đành phải từ bỏ. Nghĩ đến giấc mơ nửa đêm hôm qua, lòng của hắn lại nóng như lửa đốt. Không ngồi im nữa, hắn vào bên trong thu xếp đồ đạc. Hắn sẽ ra ngoài trạm xe xem có bắt được xe bus không. Nếu không được, hắn sẽ đi bộ về quê vậy rồi bắt nhờ xe lớn dọc đường đi.
Lấy cái ba lô, hắn sắp mấy bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân vào. Xong, hắn mặc thêm cái áo khoác mỏng, xỏ giầy rồi chuẩn bị đi ra ngoài khóa cửa. Nhưng đi được mấy bước, hắn đột nhiên quay lại rồi cúi xuống gầm giường móc ra một cái hòm sắt. Mở khóa, hắn móc bên trong ra mấy loại vũ khí mà bản thân tự chế. Là một người đàn ông chân chính, hắn rất thích vũ khí lạnh nên trong lúc làm việc có sẵn vật liệu đã tự làm cho mình vài món.
Tìm hết một lượt, hắn lấy ra một cái rìu nhỏ và một đầu mũi thương. Hai cái này được hắn chế ra từ nhíp ô tô, rất cứng và bền, khó bị mẻ, cong, biến dạng, và chịu mài mòn cao. Cái rìu có lưỡi to bằng nửa bàn tay hắn, cán bằng sắt đặc dài khoảng hai mươi centimet có quấn một lớp cao su mỏng, cầm lên khá đằm tay. Còn mũi thương của hắn có hình thoi tam giác nhọn, bốn cạnh, không có cán, hắn chế ra nó cũng không định lắp cán mà dùng để đâm.
Giắt hai món vũ khí vào sau thắt lưng, hắn cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Từ giấc mơ đáng sợ đêm qua, hắn ẩn ẩn có cảm giác bất an. Nên để phòng thân, hắn cứ mang vũ khí trong người là tốt nhất.
Xong xuôi, Tân ra ngoài khóa cửa phòng rồi nhắm hướng cổng mà bước đi. Mở cổng, hắn cất bước rẽ qua khu phố đổ nát để hướng tới đường lớn. Đi được một tí, hắn chợt dừng lại lắng nghe rồi nhận ra một điều kì lạ.
Đó là, yên tĩnh.
Thành phố bỗng trở lên yên ắng quá mức, không có tiếng còi xe cứu thương, âm thanh phương tiện giao thông, hay tiếng người nói ồn ào khi cứu nạn cũng chấm dứt. Điều này quá vô lý, trận động đất hôm qua rất kinh khủng, chỉ sau một đêm không thể khắc phục nhanh thế được.
Yên ắng quá khiến hắn cảm thấy hơi rờn rợn. Nhìn con Lu vẫn theo sát mình một tí, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi đi tiếp. Trong mắt hắn vẫn là sương mờ dày đặc, không có một bóng người, không gian thì yên tĩnh đến ngột ngạt.
Đi được một đoạn, hắn đến chỗ có tòa nhà sập thành đống đổ nát. Vừa mới liếc mắt qua, hắn liền trợn mắt khó tin vào điều mình đang chứng kiến. Chỉ thấy, trên đống đổ nát bây giờ đã bao phủ đầy dây leo to đùng xanh mượt. Hắn không biết đây là giống dây leo gì mà nó dài loằng ngoằng, mỗi dây to bằng cổ tay, có cái còn to bằng cả bắp đùi. Nó giống như mọc từ trong lòng đất xuyên qua đống đổ nát để leo lên cao, bám vào các tòa nhà lớn. Tuy chưa nhiều, nhưng nhìn quy mô của đám dây leo thì chả mấy nó sẽ phủ kín cả tòa nhà cao tầng bên cạnh.
Quá ngạc nhiên, hắn đảo mắt ra xung quanh nhìn còn thấy những kẽ hở nứt trên đường đã mọc lên một lớp cỏ xanh non mơn mởn. Hắn cúi xuống nhìn xem, lại là một thứ cỏ lạ, chả biết là giống gì. Phía trước một tí, hắn phát hiện ra một cái chồi non khổng lồ mới nhú. Nó phải to bằng bắp chân, béo mập, ngắn cũn mới đâm phá nền bê tông mà mọc lên. Trông cái chồi rất lạ mắt và hay, hắn tò mò lại gần xem.
Đang mải mê nghiên cứu cái mầm cây, bỗng Tân nghe thấy đằng sau mình có tiếng động lạ.
“Lộc cộc… Lộc cộc…”
“Gừ ừ ừ… Rừ…” - Con Lu ở sát cạnh hắn liền gầm gừ nhe răng.
Hắn vội quay lại thì thấy, cách mình khoảng vài mét về đằng xa, ẩn trong sương mù có bóng người đang tiến lại gần. Nhìn thấy người bên ngoài, hắn cảm giác an tâm hẳn. Quát con Lu không kêu nữa, hắn vui mừng định tiến tới hỏi thăm tình hình. Nhưng khi hình ảnh người kia hiện rõ trong tầm mắt, hắn liền giật bắn mình, kinh hãi đến dựng đứng cả lông tơ.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT