Với cái xác suất khá nhỏ chỉ từ năm đến mười phần trăm vậy mà không ngờ hắn lại trúng được. Trước giờ Tân vẫn luôn không may mắn lắm với mấy trò may rủi như thế này, mua xổ số chưa bao giờ trúng, khi chơi game mà cường hóa đồ bao giờ cũng phải tìm cách ép tỉ lệ thành công lên cao hơn 70% thì mới dám đập. Thế nên bây giờ, khi cầm viên tinh thể năng lượng trên tay, hắn thực sự hơi không tin vào mắt mình.
“Không! Có lẽ không phải là do mình may mắn, mà là sự may mắn của ba cô gái đã ảnh hưởng đến kết quả của việc này” Thầm nhủ trong đầu, Tân tự tìm lý do giải thích cho hiện tượng kì lạ xảy ra với bản thân mình. Trong tay khẽ vân vê, nắn bóp viên tinh thể năng lượng để cái cảm giác về sự tồn tại của thứ này truyền về não bộ một cách rõ ràng hơn, chắc chắn rằng hết thảy đều không phải là tưởng tượng.
Rửa sạch viên tinh thể năng lượng đi để quan sát kĩ hơn, Tân thấy nó nhỏ hơn đầu ngón tay út một chút, hình dáng cơ bản là hình cầu nhưng hơi méo. Lúc ban đầu viên tinh thể này còn được bao phủ bởi một lớp chất nhầy khá là dày và thậm chí còn khá là nhiều sợi mảnh dài bắt ra từ lớp chất nhầy đó. Khi giải phẫu, Tân có để ý quan sát thấy chính là những sợi chất nhầy đó liên kết trực tiếp với cơ tim, giữ cho viên tinh thể năng lượng không bị cuốn theo máu trôi đi vào những vòng tuần hoàn mạch máu. Bây giờ, khi rửa bằng nước thì lớp chất nhầy đó bị tan đi hết, chỉ còn lại viên tinh thể cứng mà thôi.
Viên tinh thể bán trong suốt và khi soi ra ánh sáng sẽ có màu vàng nhạt, cảm nhận về hình ảnh rất giống với thủy tinh. Chì là khi dùng lực bóp mạnh vào lại cảm thấy như nó còn hơi đàn hồi một chút.
Cầm trong tay ngắm nghía, Tân thấy rằng cái thứ này thật đẹp, mà giá trị của nó cũng cao không kém gì nhan sắc vậy. Một viên nhỏ như thế này nếu mang về đổi trực tiếp cho quân đội có thể thu được mấy trăm đến gần một ngàn điểm Dcoin cũng không chừng. Giá cả chênh lệch vì còn phải đo đạc cẩn thận rồi mới định giá chính xác được, kích thước là một chuyện, còn mức độ năng lượng chứa đựng lại là một chuyện khác. Mà mỗi viên tinh thể năng lượng là có thuộc tính khác nhau, vậy nên thuộc tính khác biệt dẫn đến giá cả khác biệt cũng là điều bình thường.
Thưởng thức một lúc, Tân liền quay ra khoe với ba cô gái. Thấy có thu hoạch lớn, ai nấy đều hết sức là vui mừng. Mấy cô gái thay nhau cầm viên tinh thể năng lượng trong tay mà ngắm nghía, yêu thích vô cùng.
Xả thịt con lợn xong, xương bỏ hết, nội tạng bỏ hết nhưng khi nhìn lại thì bọn nó nhận ra một điều rằng chỉ riêng phần thịt thôi cũng là quá nhiều, chất thành cả một quầy vô cùng lớn. Không có bì, mỡ cực ít và rất nhiều thịt nạc, theo Tân đánh giá thì chất lượng thịt của con Lợn Giáp Gai này là thượng thừa. Nhưng mà khi nó nhiều như thế này thì cũng rất là khó cho bọn nó khi phải quyết định xem xử lý như thế nào.
Mang về hết là không thể được. Bọn nó đã phải mang theo đống vỏ giáp khá là nặng rồi. Phần thịt thì có gánh còng lưng cũng chỉ có thể mang được thêm bốn, năm chục cân là nhiều nhất. Mà số đó thì mới chỉ bằng non một nửa cái đống thịt này mà thôi. Trong khi bỏ đi thì sẽ cảm thấy đáng tiếc quá! Đúng là bất cứ thứ gì khi có quá nhiều cũng không phải lúc nào cũng là chuyện tốt.
Đang phân vân không biết xử lý đống thịt không mang được về thế nào thì bất chợt có tiếng bụng kêu ọt ẹt từ đâu đó truyền ra. Tân hơi sửng sốt và khi ngó quanh một chút, hắn thấy bé Thương đang quay người đi với nét mặt phiếm phiếm hồng. Cô bé bối rối nhìn chằm chằm vào một bức tranh treo tường gần đó, cố gắng làm như không có việc gì xảy ra nhưng:
- Ọt… ọtttt…
Tiếng bụng sôi lại vang lên, lần này còn to và rõ ràng hơn lần trước. Tân hơi bật cười một chút, thì ra là em ấy đói. Hắn lại chợt cảm thấy thực ra mình cũng khá là đói bụng rồi.
Hiện tại là hơn ba giờ chiều, khoảng cách lần ăn trước của bọn nó đã có gần ba tiếng. Mà khi đó bọn nó cơ bẳn là không có ăn no. Sau đó, lại còn phải chiến đấu cường độ cao với con quái lợn, lại còn một loạt những hành động tiếp theo cũng tiêu tốn rất nhiều thể lực nên bây giờ đã cảm thấy đói là điều hợp lý. Không kể đến việc bé Thương còn dùng siêu năng lực để truyền năng lượng sang chữa thương cho hắn nữa, vậy nên em càng đói cũng rất bình thường.
Không chỉ có Tân và Thương, hai mẹ con Huyền Linh và An Nhiên cũng cảm thấy đói nữa. Khi cảm thấy đói, Huyền Linh liền theo bản năng lật ba lô để kiếm sữa đặc và cơm nắm đã được chuẩn bị từ trước ra ăn chống đói. Nhưng khi vừa làm được một nửa, như chợt nghĩ ra điều gì đó, hai mắt cô liền hơi sáng lên một cái và vội vã quay ra:
- Anh Tân. Hay là mình chế biến thịt lợn ăn luôn bây giờ đi?
Nghe thấy Huyền Linh hỏi vậy, Tân cũng liền giật mình bừng tỉnh: “Đúng rồi! Không mang được hết về thì mình có thể ăn ngay tại đây. Từ sau khi tận thế đến giờ cơ thể ai cũng hơi biến đổi, lượng cơm ăn liền lớn hơn bình thường. Chưa kể đến bé Thương còn có siêu năng lực trực tiếp tiêu hóa thức ăn để hấp thu năng lượng dự trữ, lượng thức ăn con bé ăn được có thể lớn hơn rất nhiều, rất nhiều lần người bình thường…”
- Được đấy! Cách này hay lắm - Huyền Linh có ý kiến hay, hắn liền không tiếc lời ca ngợi: - Nhưng em cứ lấy cơm nắm ra cho mọi người ăn đỡ đói một chút. Sau đó, chúng ta cùng chế biến thịt lợn, mở một bữa tiệc lớn cho mọi người ăn thỏa thích.
- Dạ! – Huyền Linh cười hiền đáp lại.
- Oa! Có thịt lợn ăn rồi…! – An Nhiên cũng hưng phấn reo hò.
- … - Bé Thương không lên tiếng, nhưng khuôn mặt cũng thoáng nét tươi cười.
Có phương hướng liền có động lực, Tân cảm thấy tinh thần trở nên phấn chấn hẳn. Nhồm nhoàm nhai cơm nắm, hắn muốn ăn thật nhanh để bắt đầu thực hiện chế biến cỗ bàn ngay lập tức. Hắn cũng chợt nhớ tới con Lu. Từ sau thảm họa đến bây giờ, cứ mỗi khi có ăn thì hắn đều nhớ tới người bạn bốn chân này của mình.
“Đúng rồi, cả con Lu nữa. Với sức ăn của nó thì cũng có thể giải quyết một lượng thịt rất lớn đó. Thực lòng thì từ tận thế đến bây giờ, mình vẫn chưa cho nó ăn đến no thỏa thích một bữa nào.” Thầm nghĩ, Tân cũng quay xung quanh tìm con Lu để gọi nó lại cho ăn. Và cũng chả phải mất bao nhiêu công sức, hắn đã nhìn thấy con chó núp ở trong một góc tường…
- Nhoàm nhoàm…
Tân hơi giật mình khi thấy con Lu đang ngoạm ăn một cái gì đó. “Nó đang ăn cái gì thế kia!”. Tò mò tiến lại gần quan sát, và khi thấy rõ được thứ mà con Lu đang cắn, hắn liền đột nhiên quát lớn:
- Mày! Ai cho mày tự tiện ăn linh tinh khi chưa cho phép…!
- Oẳng…! – Giật bắn mình, con Lu hoảng loạn nép sát thân thể khổng lồ của mình vào góc tường. Nó cũng lập tức nhả cái thứ đang ngậm trong mồm ra, con mắt độc nhất trợn to, biểu lộ có đôi phần sợ hãi.
Thì ra, nhân lúc mọi người không để ý, nó là lén tha được một mảnh lá phổi của con lợn vào trong góc tường ăn vụng rồi. Bây giờ thì Tân cũng hiểu tại sao mà cảm giác tồn tại của con chó này lại đột nhiên thấp đến thế.
Hắn quát đây cũng không phải bởi vì thực tức giận khi nó ăn vụng. Mà là hắn sợ nếu để mặc kệ thì sau này quen thói, con Lu sẽ tự tiện ăn những thứ linh tinh mà hắn không để ý đến, không cẩn thận sẽ ăn hỏng bụng chứ chẳng đùa. Con vật mà, đâu thể giảng đạo lý giống như con người được. Thậm chí đến chính con người đôi khi cũng không thể nào khuyên bảo được bằng đạo lý. Thế nên, mọi chuyện đều phải răn dạy để hình thành thói quen từ những việc nhỏ nhặt nhất. Và phải thực hiện một cách liên tục, trường kì thì nó mới thực sự ngoan ngoãn, nghe lời.
Túm lấy một nắm da đầu con chó mà kéo đi, Tân lấy cơm nắm và đổ cả một ít sữa cho nó ăn, miệng cũng không quên răn dạy:
- Không được tự tiện ăn vụng khi chưa được phép. Lần sau muốn gì thì phải hỏi. Nhớ chứ…? Biết không…?
- Ư ử…! – Ban đầu khi bị kéo đi, con Lu tỏ ra vẻ đau khổ đáng thương lắm, nhưng sau khi được cho ăn nó liền có tinh thần lại ngay. Vừa ăn còn vừa gật gù đồng ý, giống như nó thực sự có thể nghe được hiểu lời Tân nói vậy.
Ăn uống qua loa cho đỡ đói, cả bọn liền chuẩn bị chế biến thức ăn, nấu một bữa cỗ lớn để tự khao thưởng chính bản thân mình. Nhưng mà nấu ăn thì không thể tiến hành ở tầng dưới chót này được. Nơi này khá là bừa bộn rồi, mà một khi nấu nướng, mùi vị bốc ra sẽ có thể hấp dẫn những thứ không mấy thân thiện khác đến.
Thế nên, Tân quyết định là leo lên tầng năm, tầng cao nhất của tòa nhà này. Trên đó sạch sẽ, lại đủ cao. Đóng kín cửa kính lại thì mùi vị nấu nướng sẽ không phát tán ra quá nhiều, lại vì cũng đủ cao mà có thoát ra một tí thì cũng sẽ bị gió thổi tan đi rất nhanh thôi.
Thế là bọn nó lại lóc cóc vác thịt lên tầng năm. Leo năm tầng cầu thang, với thể lực của bọn nó thì cũng không có vấn đề gì, leo lên leo xuống vài vòng thậm chí Tân và Huyền Linh còn không thở dốc. Trên tầng năm không có nhà bếp, nhưng cũng không sao, cái bếp đôi dài và cái bình ga lớn Tân vác lên cái một. Mang cả bộ đồ nấu ăn lên nữa là có đủ cả. Chỉ cần có đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu thôi thì nấu ở chỗ nào đều không quan trọng lắm.
Công việc nấu nướng để lại cho Huyền Linh và hai cô bé làm trợ thủ. Tân dắt con Lu ra ngoài, kiếm thêm bình nước lọc và đồ gia vị về cho thêm phần phong phú. Thậm chí, khi đi qua một cửa tiệm tạp hóa đã đổ sập hơn phân nửa rồi, hắn vẫn còn cố gắng móc được ra hai chai nước ngọt lớn còn nguyên vẹn. Có thứ này hai cô bé sẽ thích lắm, bình thường thì hắn không hay lấy đâu, phải ưu tiên cho rượu và sữa. Nhưng hôm nay ăn cỗ thì nó phải khác…
Tất bật một lúc, và chẳng bao lâu sau, mùi thức ăn thơm nức mũi đã bắt đầu lan tỏa trong tòa nhà.
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT