Đối mặt vô cùng hung ác, đồng tử co rút thành một đường chỉ Trịnh Tả, Nguyễn Đạt vô lực hoảng sợ, hai tay nắm chặt cánh tay Trịnh Tả, cố gắng dùng hết sức run rẩy đẩy tay hắn ra khỏi mình.
Trịnh Tả xung quanh đám linh lực màu máu ngày càng đậm đậc, dần dần màu máu linh lực bám vào người hắn, đỉnh đầu tóc hắn bắt đầu từng tia biến đỏ, cho tới cả đầu tóc biến thành màu đỏ, khí tức khát máu, muốn xé tan mọi sinh linh sống khác bùng nổ bốn phía, đứng tại trận đỡ đòn Nguyễn Đạt mặt trắng bệch, hắn cảm giác không gian xung quanh người mình như đang bị một cái gì đó đốt cháy, thật nóng, nhưng cũng thật u lãnh.
Hạo hạo đãng đãng, không khí một tầng bị đun nóng, có thể nghe thấy tiếng hơi nước bị đun nóng.
“Nóng quá, đau quá” Nguyễn Đạt mặt tái nhợt, cách một lớp áo nhưng hắn đều cảm thấy như bị bóp nghẹt, mọi thứ đều bắt đầu đốt cháy chính mình.
Cố gắng mở miệng hô:”cứu tôi”.
Nguyễn Quang nhanh chóng cầm lấy thanh rìu, vừa chạy vừa chuyển động tác cực nhanh, một rìu đổi hướng tới phía tay Trịnh Tả, đương nhiên đó là báng rìu, hắn không thể nào dùng lưỡi rìu chặt rơi tay Trịnh Tả được.
Lúc này, Đoàn Kiều một tiếng kêu:”vô ích, tránh sang một bên”.
Dứt lời cả người nàng cũng như bay tới Trịnh Tả.
Có điều Nguyễn Quang đã súng muốn nhanh bắn ra khỏi nòng, nào có muốn dứt ra là dứt được, tưởng như một báng rìu thuận lợi đánh Trịnh Tả, bất chợt, một luồng linh lực như máu ngăn cản báng rìu, nắm chặt nó không cách nào run rẩy, cảm giác thanh rìu trong tay không còn là của chính mình, Nguyễn Quang sắc mặt khó coi, luồng ánh sáng màu máu này thật khó chịu, tay truyền tới cảm giác u u lãnh lãnh, nóng bỏng tùy lúc, nhanh chóng buông tay khỏi cán gỗ, cả người nhảy về sau.
Chỉ trong một chớp mắt cảm nhận đó, hắn cảm thấy cả người đều không đặc biệt thoải mái, nó mang tới cho hắn một cảm giác không tả, lúc u lãnh như thi thể người sống, lúc nóng bỏng như ngọn lửa tùy thời đốt cả thiên hạ.
“Răng rắc”
Cán gỗ bị luồng linh lực màu máu đậm đặc bóp chặt, từng đợt sức mạnh truyền tới khiến nó không cách nào kiên trì nổi, cán gỗ bị bóp nát nhanh chóng, thành từng đoàn gỗ vụn, lưỡi rìu sắt một hơi bắn mạnh ra ngoài.
“Phụp”
Lưỡi rìu một hơi như thế chẻ tre, cắm sâu vào mặt sàn bên cạnh Nguyễn Quang, Nguyễn Quang nuốt ngụm nước bọt, dọa run người, phát đấy mà trúng người, phèo phổi không lòi ra ngoài cũng uổng, lực đạo của nó quá mạnh.
Đoàn Kiều cầm dao, hai ngón tay, lướt một đường trên lưỡi dao, lưỡi dao nổi từng đợt điện mang màu xanh.
“Chi chi chi”
“Lôi Thần Tru Tà” lưỡi dao mang theo tia điện đối kháng linh lực màu máu của Trịnh Tả, nó như có linh trí, muốn gầm thét phản công, rung động đặc biệt lợi hại, một hình màu máu móng vuốt vươn ra đập mạnh về hướng đầu Đoàn Kiều.
“Không ổn” Đoàn Kiều thấy đòn tấn công của mình không gây tác dụng rất nhiều cho Trịnh Tả, liền đổi phương thức tiến công, rút dao, đổi hướng, cả người cũng bắt đầu nổi lên một luồng năng lượng màu xanh vờn vợn.
Nếu Nguyễn Quang nhìn chắc chắn sẽ nhận ra sự tương đồng, luồng năng lượng màu xanh từ người Đoàn Kiều tỏ ra rất giống thứ năng lượng màu máu bên người Trịnh Tả, có điều nó không mang lại cảm giác khát máu, mà nó mang tới sự vô tình, lãnh khốc, mang sự phán quyết của lôi điện.
Để một người trừ tà vận dụng linh lực đối kháng với người bình thường, không hẳn một người bình thường mà là một người bình thường có linh lực, một tên gà mờ, có thể xác định tình huống Trịnh Tả hiện tại rất mạnh, mạnh hơn trạng thái một người bình thường rất nhiều.
“Lôi Thần Tru Tà” một luồng điện mang từ lưỡi dao lại tiếp tục chém về hướng màu máu móng vuốt của Trịnh Tả, bất quá lần này lại khác, luồng điện mang này mang lại cao cao tại thượng vô tình vô cùng, màu máu móng vuốt gặp nó như gặp khắc tinh, tán loạn phá vỡ trong hư không.
“Hừ” một tiếng hừ lạnh từ Đoàn Kiều phát ra, tay ngọc đảo nhẹ, một chưởng đánh về ngực Trịnh Tả.
Linh lực màu máu lúc này làm gì là đối thủ của Đoàn Kiều, phân xẻ tứ hướng, một ngực trúng chưởng Trịnh Tả, phun một ngụm máu, liền bất tỉnh, tay buông lòng thả ra hô hấp gấp rút Nguyễn Đạt.
Mặc dù còn sợ hãi Nguyễn Đạt hỏi:”làm vậy có mạnh tay lắm không?”.
“Không” Đoàn Kiều mặt lạnh:”cố gắng chống cự tôi là tội đáng chết”.
Nói rồi nàng thu thanh dao, chả còn quan tâm, mặc kệ những chuyện vừa xảy ra.
Nguyễn Đạt đầu ba chấm, không hiểu chuyện gì xảy ra, mặc dù tên kia nắm mình có chút ác, nhưng đó hoàn toàn cũng là lỗi của mình, khi mà đánh bạn thân của hắn quá nặng, nhưng cũng không bất quá đánh hắn phun một ngụm máu bất tỉnh nhân sự đi.
Nguyễn Quang mắt chớp chớp, người phụ nữ này thật đáng sợ.
Hắn một thanh nắm lấy Trịnh Tả, khoác lên vai, một loạt động tác nhanh chóng cõng lấy hắn, nhìn một mặt không hiểu Nguyễn Đạt, không khỏi trách móc:”còn đợi cái gì, mà không cõng lấy Phạm Gia, ông muốn hắn tiếp tục nằm chờ ở đó”.
Hôm nay không hiểu làm sao, đồng đội heo, đồng đội điên đặc biệt nhiều.
Đỡ lấy cả người đầy máu Phạm Gia, Nguyễn Đạt thầm nói,”chuyện cũ nên bỏ qua, dù sao cũng không phải do tôi muốn cố ý, trách làm sao được khi không phải ai cũng có trí tuệ ngang nhau”.
“Đi lớp 10A5” Nguyễn Quang nói.
Hiện tại, tổ đội 4 người, 2 người còn tỉnh táo, 2 người bất tỉnh, 1 người phụ nữ không đáng tin cậy.
Bên trong phòng học phát ra từng tiếng lật tập sách, một người học sinh, là nam, đang ngồi học, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, hắn không phải đang ngồi học, mà thật ra đang hai mắt nhắm nghiền, cả người đều bị một lực lượng nào đó đính trụ tại bàn học, hai tay buông thả xuống ghế, chỉ riêng từng trang tập vẫn đang được lật theo tiết tấu.
Tiết tấu này như 2-3-2-4-1-2.
Nhầm nhẩm trong đầu, có lẽ sẽ ra, “hôm nay các người sẽ phải chết hết”.
Đoàn Kiều một đường dẫn trước, đoàn người Nguyễn Quang- đang bất tỉnh Trịnh Tả, Nguyễn Đạt-đang bất tỉnh miệng đầy máu Phạm Gia, chậm rãi theo sau.
Ban đầu lầu 2 hướng xuống, Đoàn Kiều đi trước, Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt cách 2 mét.
Lầu 2 giữa chừng, Đoàn Kiều đi trước, Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt cách 3 mét.
Tầng trệt, Đoàn Kiều đi trước, Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt cách 5 mét.
Trông có vẻ rất quái dị, Đoàn Kiều cũng không nói gì, nếu đã sợ ma còn bày trò thiên hạ này ma không ai bắt còn ai ngoài ta, muốn làm anh hùng cũng phải cần bản lĩnh biết không.
“Cạch” thấy Đoàn Kiều bỗng dưng đứng lại, Nguyễn Quang, Nguyễn Đạt như hình với bóng không sai động tác đứng theo, rụt rè mở miệng:”phía trước có gì sao”.
Đoàn Kiều chỉ tai của mình, lại chỉ hướng phòng học 10A5,:”có nghe thấy gì không”.
Hai người bọn họ lắc lắc đầu, Nguyễn Quang nói:”có lẽ là do quá xa đi”.
Đúng thật, hiện tại bọn họ đều cách Đoàn Kiều tận 5.5 mét, do thấy Đoàn Kiều bỗng dưng dựng lại, bọn họ theo quán tính liền lui về sau 0.5 mét, xấu hổ đi tới gần Đoàn Kiều hơn.
Lỗ tai dựng dựng Nguyễn Đạt, trợn mắt:”tiếng lật tập”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT