“Thạch Đường học viện các vị lão sư xin hãy giữ lễ độ, Đại hội học viện đại lục còn tận chín tháng sau mới tổ chức, hi vọng mọi người không nên gây lộn với nhau”
Người vừa mới tiến đến liền thẳng thắn bước ra ngăn cản lại xung đột giữa hai bên, hiển nhiên là Hiên Sâm thúc là bị người gọi vội tới đây.
Hơn nữa còn là trong tình huống không mấy dễ chịu, hai bên xung đột có lẽ là không nhỏ, bên Thạch Đường học viện có phần khiêu khích hung hăng.
“Không biết vị lão sư này là?”
Một nữ lão sư chạc tầm ba mươi tuổi bước ra nghênh mặt chào hỏi, thái độ ừ thì cũng chẳng tốt lắm, nhưng ít ra chưa tới mức vừa lên là động thủ.
Đang hóng chuyện hay, đột nhiên cảm thấy có gì đó sau lưng đang chen chút chỗ trốn với mình, Quách Minh quay người lại liền nhìn hai bản mặt quen thuộc.
“Ầy… Tiểu Đóa, Tiểu Sinh, hai đứa bây đang làm gì vậy?”
“Đi chơi!”
“Đi rình trộm”
Bọn trẻ không hề ngại ngùng trực tiếp trả lời khiến Quách Minh cứng họng, sau cùng không thể làm gì được đành phải làm thủ ‘suỵt’ để đám nhỏ im lặng.
Tiếp tục quan sát mọi chuyện đang diễn ra, hai bên có vẻ đã giới thiệu xong rồi nhỉ?
“Ta là Hiên Sâm, là lão sư khối Ngũ tinh của Học viên quốc gia Lăng Hiên, hân hạnh gặp mặt”
“Lão sư khối Ngũ tinh? Xem ra thực lực cũng không tệ, ta là Chu Mộc Lăng, ngươi hẳn cũng phải biết tên ta rồi chứ?”
“Ừm, đại danh của Chu lão sư nghe qua đã lâu, ngưỡng mộ”
Khách khí qua khách khí lại một hồi, thật là nhàm chán, Chí Sinh liền bỉu môi khinh thường, đừng nhìn qua cậu còn trẻ, nhưng số tuổi cũng chất thành một đống lớn.
Ngược lại Tiểu Đóa có hứng thú hơn về cụm từ khối Ngũ tinh của học viện có ý nghĩa gì, con bé liền hỏi Quách Minh.
“Khối Ngũ Tinh? À… ta có nghe qua cái này rồi, đợi ta lục lại ký ức một tý”
Hồi Quách Thiên và Quách Tâm Vũ còn ở gia tộc đã kể sơ qua một vài chuyện trường học cùng ba mẹ, là đứa nhỏ còn chưa trưởng thành Quách Minh được cưng chiều liền dễ dàng hóng hớt một ít.
Thật chất cái gọi là Ngũ tinh cũng không phải thứ gì phức tạp, đơn giản mà nói, nó giống cấp bậc phân chia của các tu luyện giả như bọn cậu, hoặc thẻ thân phận của mạo hiểm giả phân A, B, C mà thôi.
“Học viện quốc gia Lăng Hiên lấy hệ thống tinh tú làm thước đo năng lực của học sinh, nhất tinh là thấp nhất, thất tinh là cao nhất, và cũng từ đó chia các ban học thành bảy khối”
“Vừa đậu vào trường liền sẽ là nhất tinh, muốn lên nhị tinh liền phải thông qua một bài thi thăng cấp, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt như nghề phụ có thiên phú cao hoặc đặc cách từ lão sư thì hơi khác một chút”
“Ngũ tinh, đồng dạng với thiên phú khoảng tầm sáu tới bảy chừng đấy, thực lực thì ít nhất cũng lên tới cấp ba thượng phẩm”
Càng nghe càng hứng thú, dù sao Quách Minh muốn nhập học thì hai đứa nhỏ này tất nhiên cũng sẽ bu theo.
Tìm hiểu trước khi vào nơi ở mới liền là công tác cần thiết, Chí Sinh bỏ đi sự buồn chán lúc đầu nhìn mấy người Hiên Sâm khách khí qua lại, tập trung về phía cậu chủ hỏi.
“Thế còn độ tuổi thì sao?”
“Độ tuổi? ý nhóc là mấy năm thì có một đợt khảo hạch sao? cái này thì ta không rõ lắm, nhưng hẳn là độ tuổi không quan trọng mấy, vì vốn dĩ tài là không đợi tuổi, không phải sao?”
“Ra là vậy, thế thì em với Tiểu Đóa là tuyệt thế thiên tài rồi?”
Gật gù chấp nhận ý kiến từ Quách Minh, sau đấy rút ra điểm mấu chút và khoa trương chính mình.
Cấp ba thượng phẩm liền đã thuộc khối ngũ tinh, bản thân là cấp sáu trung phẩm, vậy không phải liền là cực phẩm trong cực phẩm?
“Nhóc không biết ngượng sao?”
Quách Minh nhịn không được búng đầu thằng bé một cái, Chí Sinh liền đau đớn ôm trán quằn quại giả bộ đáng thương.
Đúng lúc này Tiểu Đóa liền vỗ vỗ hai người bọn cậu, Quách Minh mới cau mày nhìn sang, đột nhiên âm thanh ‘Đùng’ vang lên một cái bất ngờ khiến ba người giật mình.
“Gì.. gì vậy, mới đó mà đã đánh nhau sao? có cần vội vậy không?”
Không thể tin được biểu tình lộ rõ trên mặt, Quách Minh đổ mồ hôi hột với hai học viện, có trường học nào dạy dỗ học sinh trở thành đám du côn không khoái liền đánh vậy không?
Ở kiếp trước hoàn toàn không có, các trường học bình thường ở Vĩnh Hằng đại lục cũng không có, quả nhiên là trường học đẳng cấp cao có khác, thiệt là khác người….
“Các ngươi đừng khinh người quá đáng”
Hiên Sâm giận tím mặt quát, khí thế toát ra dữ dội nhưng lại không thật sự dám động thủ, kẻ nào dám đánh đấm trước liền sẽ mất tư cách tham gia Đại hội học viện đại lục.
Bất quá luật lệ là luật lệ, ở đây quy định rằng chỉ nghiêm cấp với các trưởng bối mà thôi, thế nên để đám học sinh quánh nhau, hoàn toàn hợp lệ.
Điều này đã ẩn ẩn khích lệ thế hệ trẻ tích cực triển lộ quang mang của mình, nhờ vào đó dễ dàng chọn lựa tài liệu thô hoàn hảo cho những thế lực lớn.
“Các ngươi mới khinh người đấy, Hiên Sâm lão già kia, ngươi mà dám đụng tay vào bọn trẻ của ta liền tự chịu hậu quả đi”
Học viên hai bên đánh nhau, thấy trường mình đạt được lợi thế, Chu lão sư bên kia liền thoải mái giở giọng khiêu khích.
Hiên Sâm cùng các lão sư khác tức lắm, mà không thể làm gì được, đả thương bọn nhỏ cũng không, mà cản… vậy thì quá chặn sĩ khí bên mình, muốn thực sự đi ra thi đấu cũng tồn đọng tâm ma.
Chết tiệt… phải làm sao đây?
Cắn răng đưa ra quyết định, Hiên Sâm tính chờ đợi thêm một chút nữa, nếu quả thật bên mình chịu không nổi ông liền ra tay, nhóm học viên này đều là bọn trẻ từ khối tứ tinh, là mầm mống tốt, thực lực cũng cao.
Bọn trẻ đều rất cố gắng, nếu làm lão sư còn không tin học trò của mình thì còn làm làm gì nữa?
“Ô… bên Lăng Hiên sắp thua rồi kìa”
Không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định, Chí Sinh thẳng thắn phán định kết quả trận đấu giữa hai bên.
Quách Minh hiển nhiên cũng biết điều này, bọn nhỏ không phải người của Lăng Hiên quốc nên không có cảm giác gì là phải, nhưng bản thân là dân của nước này, nhìn bên mình bị ức hiếp, cũng không phải cảm giác dễ chịu gì.
Hơn nữa thái độ của cái bà già kia thật chẳng ưa chút nào, nếu anh chị cậu mà gặp phải đám quái gỡ này thì phải làm sao?
“Nè, Tiểu Sinh, nhóc có cảm thấy ngứa ngáy tay chân không?”
“Hả…”
Đột nhiên bị điểm danh, cực kỳ muốn được đánh nhau Chí Sinh liền gật đầu liên tục, thằng bé cái gì cũng không hiểu, chứ riêng mấy vấn đề này thì nhạy lắm.
Không cần Quách Minh giải thích thêm, Tiểu Sinh đã tự mình bật ra bên ngoài, sẵn sàng để nhập cuộc vào trận đấu này.
“Manh động thật đấy…”
Cạn lời để nói, Quách Minh hít đống bụi ở do Chí Sinh làm ra liền nhịn không được ho nhẹ vài cái, nhảy xuống để đuổi theo thằng bé, quay đầu tính gọi Tiểu Đóa…
Cơ mà, con bé đâu mất rồi nhỉ?
“Cậu chủ, nhanh lên, bên này bên này!!!!”
Tại chỗ trận chiến giữa bọn nhóc diễn ra, Tiểu Đóa thậm chí còn sớm hơn Chí Sinh một bước chuẩn bị nhập cuộc.
Con nhỏ này, nhanh vãi, rốt cuộc hai đứa tụi bây, ai là chủ ai là chiến sủng vậy hả? Móa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT