Xử lý được hai con ruồi bu rác rưởi làm phiền bản thân, Mole cùng với Alivia giờ đang thoi thóp chờ đợi cái chết, nhưng ngay khi hệ thống tính kết liễu sinh mạng của hai người, đột nhiên hắn cảm thấy…
“Con ả đó bỏ trốn?”
Đột nhiên cảm thấy thời gian pháp tắc rung động, Cửu tuyền lại một lần nữa thắp sáng chín ngọn đèn dầu, Dương Ninh Ninh muốn biến mất khỏi nơi này cùng nhóm bảy người Hoài Thiện.
Chuyện như thế này, làm thế nào mà hệ thống chấp nhận được, không được, ta còn chưa xả được nỗi hận của mình mà.
Dương Ninh Ninh đã làm những gì đối với hệ thống, nó muốn gấp trăm ngàn lần trả lại gấp bội cho co.
Mặc kệ cho hai ma thú đang thoi thóp dưới mặt đất, hệ thống phóng lên cao vội vàng đuổi theo tới Cửu Tuyền.
Những ma trận bao phủ toàn bộ vùng thánh địa đang xoay chuyển thật nhanh để cản trợ hành động bỏ trốn của nhóm Ninh Ninh.
“Đứng lại đó cho ta!!!!”
Gào lên vung chưởng, một cột sáng hủy diệt bắn về phía của Dương Ninh Ninh, nhưng mà đối mặt với đòn này, cô chỉ mỉm cười khiêu khích.
Sau đấy, tiếng gió kèn kẹt nuốt chửng tất cả liền kéo bọn cô rời đi, sự bỏ đi của bọn cô đã góp phần đẩy được hệ thống dời đi sự chú ý tới hai người Mole cùng Alivia.
Đồng thời Mặc Lam liền đặt Quách Minh xuống bên cạnh tảng băng gần Tiểu Mộc, sau đấy từ một người, nhân bản ra làm hai.
“Nhân bản chân thân!”
Năng lực của Mặc Lam được kích hoạt, mỗi một trọng sinh giả đều được phát cho một khả năng, nhưng nó không có nghĩa là bọn anh được tặng kèm một bản hướng dẫn sử dụng.
Hầu như mọi thứ đều cần phải tự mình mày mò tìm hiểu, đồng thời mức độ ảnh hưởng của khả năng đối với chủ nhân cũng tùy thuộc vào độ khai phá của họ.
Đem bản thân tách ra làm hai, đó cũng không đơn giản như cái tên của khả năng này, một cộng một bằng hai? Sai, quá sai!
Khi có hai người thấu hiểu nhau đến mức độ một trăm phần trăm, sự kết hợp của hai sức mạnh quái vật liền được tăng lên cấp số mũ.
“Được rồi, giờ thì ta cần phải làm cái gì đây? Tên ngụy thần kia cũng không có đơn giản xử lý đâu”
Đôi cánh bát dực, vung tay là có thể hủy thiên diệt địa, đến cả Dương Ninh Ninh cũng không thể mặt đối mặt chống chọi.
Chậc, thật là phiền phức mà, cần phải có một ai đó cản lại hắn ta hộ anh chứ, chẳng lẽ giờ chỉ còn một mình ta thôi sao?
“Tiểu Minh cũng thật là, đột nhiên ngất xỉu rồi nằm ngủ tới giờ luôn, thôi kệ, đi dụ dỗ tên ngốc kia một chút đã”
Nhìn Trạch Dương nổi cáu phát cuồng khi để lọt mất con sâu bọ yếu đuối ngay trước mặt mình, hắn muốn bẻ nát thời gian mà kéo Dương Ninh Ninh trở lại nhưng lại vô lực.
Điên cuồng xâm chiến đầu não, bây giờ hệ thống đang phát tiết liên tục tàn phá khu vực thánh địa, vốn là những đòn tấn công đầy quang minh năng lượng, nhưng dưới mặt đất, những con suối, cây cỏ liền bốc lên một luồng ám khí.
“Đây là….?”
Mặc Lam giật mình nhìn, hắc ám năng lượng đang không ngừng sinh sôi nảy nở, nơi này đang cấp tốc tạo ra oán khí dày đặc.
Xem ra chuyện này chính là tiền đề để một ngàn năm sau, Hắc Tinh Linh lãnh thổ liền xuất hiện, nếu bọn anh mà chết tại quá khứ, cũng sẽ không có một nhóm tương tự mở ra Cửu môn quan lần nữa chơi đùa đâu.
Hay nói cách khác, cơ hội chỉ có một, muốn sống và tiến về thời đại của mình, cái con quái vật kia cần phải xuống địa ngục.
RỐNGGGGGGGGGGGGG!!!!
Âm thanh long ngâm vang lên khắp trời đất khiến cho hệ thống chú ý, hai con rồng giống hệt nhau bao vây hắn kẹp lại bên trong.
Thanh Long nổi lên cơn phẫn nộ, sau đấy Mặc Lam liền nhảy xuống vung kiếm chém về phía Trạch Dương, vòng tròn pháp thuật hiện ra trong chớp mắt, cản lại nhân bản, sau đấy từ góc khác bản thể của Mặc Lam lại tấn công.
“Ngu xuẩn”
Khinh thường nhìn về phía sau lưng âm thầm muốn đánh lén chính mình, hệ thống giờ đã mạnh đến mức không nhìn mọi thứ, làm sao mà có thể bị đòn tấn công ngu xuẩn này làm hại?
Thuận tay nâng chân móc về sau, thần lực trực tiếp đạp vỡ phòng hộ năng lượng của Mặc Lam, đem lồng ngực anh đá bay về sau.
Văng ra xa, thân mình va chạm vô số thân cây khổng lồ rồi té ngã lăn ra thật xa, miệng phun ra búng máu, nhưng mà anh vẫn cười, bởi vì!
Nhân bản của anh hoạt động hoàn toàn độc lập so với bản thể, Mặc Lam có bị trọng thương, thì nhân bản vẫn còn ở ngay sát bên cạnh hệ thống a!
“Trảm long nhị thức: Thôn phệ!”
Tung kiếm ra nuốt chửng thấy năng lượng thần lực của hệ thống, bất ngờ bị tấn công, lại là một chiêu mà hắn không ngờ tới, cho nên lần đầu tiên ở trạng thái bất bại hắn bị thổi về sau.
Ăn miếng trả miếng, trong từ điển của Mặc Lam anh không có hai chữ bỏ cuộc, do đó nên ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi
“Song trọng – Trảm long tam thức: Tân giới khai mở”
Gấp đôi sức mạnh, gấp đôi lực sát thương, hai cái Mặc Lam di chuyển cùng lúc với nhau, năng lượng dung hòa rồi bộc phát đột ngột.
Hệ thống mở mắt ra nhìn, điều đáng ngạc nhiên là bây giờ hắn đã không còn có thể tự chữa trị như lúc đấu với Dương Ninh Ninh.
“Con ả khốn kiếp đó….”
Khuôn mặt hệ thống trầm lại, giờ để ý mới nhận thấy điểm thưởng của hắn hoàn toàn bị mài sạch, đừng nói là trao đổi trị thương, muốn đổi bất cứ một độ vật nhỏ nào cũng không thể.
Bây giờ thì mọi ưu thế của hệ thống đã bị Dương Ninh Ninh xóa hết, chỉ còn lại Đạo luật của thần là tồn tại, nếu không thì cô đã không rời đi dứt khoát vậy rồi.
“Dám khinh thường ta? Ngươi cũng xứng??”
Nhìn Mặc Lam tiến tới, giống như cảm thấy mình bị xỉ nhục, một con người tầm phàm mà cũng dám xâm phạm tới thần linh?
Ngay khi nhân bản và bản thể của Mặc Lam tới gần, một khối cầu vô hình bao phủ lấy cả hai người, rồi sau đấy một cơn bùng nổ như núi lửa phun trào diễn ra.
Toàn bộ mặt đất trở nên rung động, bốn địa vực của vùng thánh địa bị tách rời ra riêng biệt, hắc ám từ sâu trong lòng đất toát lên.
Hắc tinh linh lãnh thổ hình thành, gần như là tương lai tái hiện, càng suy nghĩ đến việc thất bại, Mặc Lam càng khó chịu.
“Đậu má, tên này có phải là người hay không vậy??”
Nhịn không được văng tục, dù bình thường vẫn rất lịch sự lễ phép Mặc Lam cũng chịu không nổi sự bất công đến mức khó chịu này.
Bất quá anh vẫn tiếp tục chiến đấu, cả người bị đòn vừa rồi trọng thương đến không nhẹ, cũng may là vội vàng dùng nhân bản ra chịu đòn hộ, nếu không là giờ thành đống xương cốt rồi.
“Còn sống sót, quả là dai như kiến, một thứ sâu bọ như ngươi mà cũng dám khiêu khích uy nghiêm của thần sao?”
Khuôn mặt hèn mọn của hệ thống khiến Mặc Lam buồn nôn, cái gì mà thần với chả không thần, tự xưng như vậy không biết ngại hay sao?
“Cũng chỉ là một thứ rác rưởi ngụy danh thần mà thôi, thật coi ngươi là bất khả chiến bại?”
Phun ra một ngụm nước miếng, như khinh bỉ những lời của hệ thống, Mặc Lam tiếp tục giương kiếm tiến vào tư thế tấn công.
Đây là một trận đấu không cân sức, anh lại không giỏi về chiến đấu trí não, nhưng mà tình thế lại buộc anh phải vận động đầu óc.
Anh không chắc mình có thể bắt chước được khả năng châm ngòi khiêu khích từ Ninh Ninh, nhưng phán đoán biểu cảm từ hệ thống, xem ra Mặc Lam vẫn còn thành công rồi.
“Đồ não ngắn…”
“MÀY!!!!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT