Gian xảo cổ thụ được coi là một trong những ma thú có sức công kích và phòng thủ mạnh nhất hệ thực vật, hơn nữa sống ở tầng năm, muốn làm nó tổn thương cũng không phải ai cũng có tư cách.
Đứa trẻ bé nhỏ chật vật chống tay đứng dậy, cả người đầy máu che mờ cặp mắt nhìn lên, hơi thở trở nên dồn dập.
Nhưng ánh sáng quang minh rất nhanh bao phủ người cậu, là Quang hợp, năng lực đặc biệt của Tiểu Mộc sau khi lĩnh ngộ từ một năm trước.
Không hiểu vì sao bản thân lại dùng được kỹ năng này, Alivia chỉ là theo bản năng dùng nó để chữa trị người quan trọng của mình thôi.
Dù muốn hay không, cô vẫn nhận ra có một vài điều gì đó mâu thuẫn giữa ký ức và thói quen của cơ thể này, đây không phải là thân xác của cô, mà chính người ở bên trong tảng băng khổng lồ này mới là bản thân Alivia.
Sự thật phủ phàng rằng bản thân đã lợi dụng một mối liên kết khác để thành toan cho chính mình.
Alivia cúi đầu trầm mặc chữa thương cho Mole, cô nhận ra rằng, không chỉ loài người, kể cả tinh linh như bọn cô đều là những kẻ ích kỷ.
Tâm tồn tại sự xấu xa, linh hồn đã bị nhuốm bẩn, nhưng nếu Mole đã chấp nhận làm, vì anh ấy, có trở thành quỷ dữ cô cũng chấp nhận.
“Ôi ôi, tình cảm thật đấy, cơ mà Tiểu Mộc, cô đúng là quên hết đi mọi thứ rồi nhỉ?”
Mặc Lam vừa nói vừa bước tới thật chậm rãi, tuy không gặp gỡ nữ chiến sủng của Quách Minh quá lâu, nhưng là người dẫn đường cho bọn họ vào quân đoàn, coi như có tách trắc mấy cũng phải tìm hiểu qua một chút.
Lại một lần nữa bị gọi là Tiểu Mộc, Alivia nhíu mày, cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, cơ thể trở nên run run….
Đột nhiên hơi ấm truyền tới trên vai Alivia, Mole đứng dậy, đại khái cơ thể của cậu đã được khôi phục nhờ Quang hợp.
Ở cùng em ấy lâu như vậy, không lý nào Mole không biết suy nghĩ của Alivia vào giờ phút này, nhưng cậu cũng biết được sự quyết định của em ấy.
“Ổn thôi!”
“…..”
Lời nói ấm áp của Mole khiến cho cô cảm thấy rung động, Alivia một lần nữa cắn răng đứng dậy, đầu khẽ gật một cái.
Quang minh chi lực lần nữa xuất hiện, những cây hoa hướng dương mọc lên xen kẻ cùng với Thực nhân thảo đứng bên cạnh nhau.
Bây giờ, cô ấy đã dùng cả năng lực của hai linh hồn trong một thân xác này, đôi cánh bạc mỏng sau lưng hiện lên, cả người lơ lửng bay trên không.
Tĩnh lặng trôi qua, rồi đột ngột phá nát mọi thứ.
ẦM ẦM ẦM ẦM!
Vô số Phong trảm cùng với các cột sáng mặt trời bắn tới, lại một đợt tổng tấn công xuất hiện, cả người của Mole trong nháy mát trở nên lớn hơn.
Từ hình dạng của một đứa trẻ ba bốn tuổi, cậu ta hóa mình trở lại hình dạng thật sự, bằng vào cơ thể nhanh nhẹn và cánh tay mạnh mẽ, Mole gần như biến thành người khác xông tới đấm một cú thật mạnh.
Mặt đất rung động, âm thanh khủng bố vang lên như muốn nghiền nát mọi thứ, nếu nói trận đấu của Dương Ninh Ninh với Trạch Dương là một trận thiên về hình thức mưu mẹo, tính kế lẫn nhau.
Vậy thì ngay lúc này đây, trận đấu giữa Mặc Lam với hai ma thú đứng đầu khu vực thánh địa này chính là một cuộc lăng xả hỗn loạn.
Tung ra các đòn tấn công mạnh mẽ nhất, hủy diệt mọi thứ xuất hiện trong tầm mắt của mình, long ngâm gào rống, gió bụi bay mù mịt.
Địa vực thiêng liêng trở thành một đống phế tích khi hai bên va chạm, lưỡi kiếm vung, uy thế hiện.
“Trảm long nhị thức: Thôn phệ!”
Cơ thể của loài rồng phương Đông uốn lượn tạo ra sức chấn mãnh liệt, tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt tại Vô tận giam cầm.
Nơi đấy, đại chiến đang diễn ra!
Nơi đấy, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà giờ phút này muốn đổi mục tiêu đều đã quá muộn rồi, nhóm mấy người Hoài Thiện đều đã tập trung ở chỗ của Dương Ninh Ninh.
Trạch Dương… à không, con rối của Hệ thống cũng nhận ra có thêm bảy sinh mệnh tới đây, bọn họ là bị con ả trước mặt dụ tới.
Nguy hiểm, đối thủ trước mặt là một con người mà nó không lường trước được, dù có liên tục dùng các vật phẩm hoán đổi, nhất thời khiến thực lực tăng lên một đoạn cao, thì Dương Ninh Ninh cũng có cách mài chết nó.
Giống như nhìn thấu mọi thứ mà bản thân chuẩn bị, Hệ thống nhận ra đôi mắt của Dương Ninh Ninh không bình thường.
Là người tu luyện, khi sử dụng năng lượng thì đôi mắt tỏa sáng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng khác biệt, hệ thống có cảm giác rằng cặp mắt đó là ngọn nguồn của mọi chuyện.
“Cái gì thế này??”
Hoài Thiện mở miệng hỏi, nơi này cũng loạn xạ không khác gì nơi xuất hiện con rồng màu xanh kia, cô gái tóc tím và một anh chàng với bộ đồ quái dị.
Chưa kịp nhận được câu trả lời, một cú chưởng từ hệ thống đánh tới khiến mặt đất rung chuyển, bụi bay mịt mù.
Tiếng té ngã thất thanh vang lên, không phải một, mà là của sáu người, có cả nam lẫn nữ, không giống như Hoài Thiện có thể đứng vững nhờ Sa Tinh Lang kịp thời hộ chủ.
Nơi đó….
“Ngô Đạt, Tiểu Oản,…. Mọi người!”
Hoài Thiện mừng rỡ khi gặp lại các thủ hạ của mình, ông mất rất nhiều thời gian để kiếm bọn họ nhưng vẫn luôn lạc mất.
Sáu người kia cũng hạnh phúc đến sắp chết, cái nơi quái dị kỳ lạ này khiến cho cả đám bất an đến tột độ, giờ nhìn thấy thủ lĩnh, Ngô Đạt cùng mọi người tập trung lại một bên.
Trận đấu giữa Dương Ninh Ninh và hệ thống liên tục gây ra những chấn động không hề nhỏ, với thân xác của Trạch Dương, hắn nói.
“Ngươi dẫn một đám vô dụng tới đây để làm gì, hi vọng bọn chúng có thể làm thay đổi thế cục trận đấu sao?”
Dứt lời, một vòng phép thuật bắn ra, vô số các cột sáng phóng tới chỗ Hoài Thiện, nhưng Dương Ninh Ninh không tỏ vẻ gì.
Cũng không có lao ra đỡ đòn cho nhóm bảy người mới tới như các nhân vật chính thường làm, điều Ninh Ninh nhắm tới chính là một giây lo chuyện bao đồng của hệ thống!
Huỵch!
Bị áp sát đến quá mức đột ngột, cú lên gối của Dương Ninh Ninh làm gãy vài cái xương sườn và đảo lộn lục phủ ngũ tạng bên trong thân thể Trạch Dương.
Hắn bị đá văng đi nhưng không tỏ vẻ gì là hoang mang cả, khóe môi cong lên cười, các vết thương lập tức được hồi phục nhanh chóng.
Sa Tinh Lang và Ma Lôi Báo lấy thân mình làm khiên chắn bảo vệ nhóm Hoài Thiện, Tiểu Biên Bức lập tức phóng ra sóng âm để gây ra hỗn loạn.
Nhận ra tình thế không ổn, Hoài Thiện bảy người rút lui, nhưng họ không lập tức rời đi mà vẫn còn dự định quan sát.
Đúng vậy… chính là nó… cái cô cần chính là thứ này!