Ở tầng năm của Tháp chọc trời, mặc trên mình quân trang quốc gia, Minh Viễn và Tiểu Mộc được đặc cách trở thành thành viên của quân đội Lăng Hiên.

Nhờ vào Mặc Lam hỗ trợ, cùng với thân phận Mạo hiểm giả cấp B sau một năm được huấn luyện, hai người tiến bộ hơn rất nhiều so với trước, vừa vặn đủ tiêu chuẩn để gia nhập.

Giống với Quách Minh, khả năng khống chế Ám hỏa của Minh Viễn đã hoàn thiện, nhưng chỉ khác một chỗ, ngọn lửa của anh có đặc tính cuồng bạo hơn cậu chủ nhiều.

Ngọn lửa của anh bị thuần hóa nhờ vào sự công nhận qua các đợt chiến đấu ma thú nguy hiểm và máu tanh, còn ngọn lửa của Quách Minh lại là nhờ thời gian dài điều tiết và khống chế tinh vi.

“Đi thôi, Viễn ca”

“Ừm, Tiểu Mộc, nhiệm vụ của chúng ta lần này là khai hoang một vài khu vực còn lại ở tầng năm đúng không?”

“Đúng vậy, phải chiến đấu nguy hiểm rồi đó”

“Chúng ta đã trải qua sinh tử bao lần rồi, còn sợ hãi nữa sao Tiểu Mộc?”

“Không hề, chỉ là hưng phấn thôi, vì sắp có cơ hội để trở nên mạnh hơn”

Lắc lắc đầu, nữ ma thú nay đã hoàn toàn không khác gì một con người bình thường, nếu không phải đẳng cấp Mặc Lam hơn xa cô thì chưa chắc đã nhận ra.

Tiểu Mộc mặc trên mình bộ trang phục thoải mái, với giáp ngực nhỏ và một chiếc đũa đặt bên hông, hoàn toàn là phong thái của nữ pháp sư chuyên nghiệp.

Hai người tiến về phía đội ba quân đoàn tiên phong, lần trước bọn cô đã từng theo dõi đoàn đội này ở tầng một, thủ lĩnh của bọn họ hiện tại chính là Hoài Thiện, Triệu hồi sư cấp bảy trung phẩm.

Hồi đó đám Hoài Thiện xử lý cái hang động chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, còn bọn họ lại chật vật suýt chết vì một con Ám hỏa ngục trùng con non.

Chênh lệch giữa cả hai thật lớn, một năm nay, cả hai sâu sắc nhận ra điều đó, bọn họ thật sự rất yếu, thật rất yếu, vậy nên bọn họ bức thiết muốn mạnh mẽ hơn.

Để bảo vệ cậu chủ của mình….

Bàn tay đặt trước ngực, mối liên kết giữa bọn cô với cậu chủ vẫn còn, đã rất lâu rồi không được chiều chuộng ngài nữa.

“Mọi người tập trung!”

Âm thanh đầy uy nghiêm của Hoài Thiện vang lên, hai người Tiểu Mộc nén lại cảm giác nhớ nhung nhất thời, tập trung vào công việc của mình.

Xếp thành một đội ngũ hoàn chỉnh, đoàn đội này trước đấy có bảy người kể cả thủ lĩnh, thêm hai người mới gia nhập liền có chín.

Bốn võ sư lúc trước lần lượt có tên là Ngô Đạt, Hán Cường, Toại Tâm, Uông Súc, hai pháp sư thì có tên Tiểu Oản, Tiểu Mễ.

“Nè nè, Tiểu Viễn, ngươi nói xem hôm nay chúng ta có gặp ma thú trên cấp bảy không?”

Toại Tâm thú vị hỏi, anh chàng này là người có tư tưởng lạc quan nhất nhóm.

Dù đang xếp hàng trước mặt thủ lĩnh mà vẫn còn tâm trạng bà tám, đúng là hiếm thấy, cơ mà Minh Viễn cũng trả lời.

“Ai mà biết, là khu vực chưa khai hoang, ma thú cấp cao thì không chắc, nhưng gặp gỡ quân đoàn nước khác lại có khả năng lắm!”

“Đúng rồi ha!”

Hán Cường chen vào nói chuyện, tụi con gái cũng bắt đầu xúm lại thủ thỉ với nhau, có thêm một chị em vào hội, Tiểu Mộc vô cùng được hoan nghênh.

Đứng từ phía trên nhìn xuống, Hoài Thiện không hiểu tại sao ông lại phải nhận trách nhiệm quản lý một đám tạp nham như vậy nhỉ?

“Im lặng”

Năng lượng chấn áp đẩy ra khiến tất cả thành viên dừng làm việc riêng lại, sau khi được thông báo về nội dung công việc lần này, nhóm bọn họ khuôn mặt trở nên nghiêm trọng lên.

Vậy mà phải đi thăm dò nơi đó…

“Hắc Tinh Linh Lãnh thổ, phải không?”

Mở miệng ra xác nhận lại, Tiểu Mộc hơi cau mày suy nghĩ, cô chẳng muốn phải tới đây chút nào, cái dự cảm không lành cứ xuất hiện.

Từ cái tên cho đến đặc thù của nơi này, chúng khiến Tiểu Mộc phải lo sợ tránh xa, sáu tháng trước khi tình cờ qua đấy, cô luôn bị mất tập trung.

Để ý thấy sự bất thường của cô, Minh Viễn liền tiến lại vỗ nhẹ vào vai thì thầm.

“Không sao đâu, có vấn đề gì anh sẽ bảo vệ em mà”

“…Cảm ơn”

Gượng cười trả lời, rõ ràng là Tiểu Mộc vẫn chưa hồi phục, nhưng cô cũng không muốn thể hiện mặt yếu của mình.

Cả đoàn đội rời khỏi khu vực an toàn tầng năm, tại trung tâm của quân đoàn quốc gia, tiến tới vùng ngoại biên.

Hành trình nhiều ngày đường cực khổ bắt đầu, rời khỏi khu an toàn tiến vào phía Bắc liền là Đồng bằng ma, phía Nam là Vực sâu địa ngục, đi phía đồng bằng sẽ giúp tốc độ trở nên nhanh hơn.

Qua khỏi cánh đồng hoang vắng ẩn chứa hương vị chết chóc khó chịu, tầng thứ năm tuy nói là đã được khai phá nhưng nơi này chẳng thích hợp cho con người sinh sống cho lắm.

Không khí vốn dĩ chỉ là hơi khiến người ta chóng mặt đau đầu, nhưng mà tiến thêm một bước nữa, mọi thứ sẽ chẳng còn đơn giản nữa đâu.

“Lãnh địa của Hắc tinh linh, tới rồi”

Vô số những cây cổ thụ cao đến che phủ một mảng trời, số tuổi của chúng phải thật lớn, lớn đến mức mà chúng ta không phán đoán được.

Đã từng có biết bao nhiêu sinh mệnh từng hi sinh trong đây, khu vực không phân biệt ngày đêm, chỉ có sự u tối bao phủ ngày qua ngày.

Toàn bộ các thành viên túm tụm lại với nhau rợn người, Tiểu Mộc xanh mặt che miệng suýt nữa nôn ra, chính là nó, thứ cảm giác kinh tởm….

“Ám hỏa!”

Ngọn lửa màu xanh vung lên tạo thành một lớp cách không bao phủ nhóm chín người, Minh Viễn lo lắng cho tình hình của Tiểu Mộc.

Ép buộc mình phải vào đây liệu có phải lựa chọn đúng đắn cho em ấy không?

“Làm tốt lắm, Tiểu Viễn!”

Cưỡi trên Tiểu Sa, Hoài Thiện gật đầu khen, sau đấy dẫn đầu bước vào trong, mọi người vội đuổi theo sau.

Nơi này thật khó để định hướng phương hướng, khắp nơi đều là cây cối và đâu đâu cũng giống nhau.

“Ra đi, Tiểu biên bức, ngươi vào trước”

Cũng may là thủ lĩnh bọn họ khá là toàn diện, quả nhiên có một Triệu hội sư trong đội sẽ giúp được nhiều tình huống, số lượng chiến sủng lớn đồng nghĩa với sẽ có nhiều chủng loại năng lực.

Có chú dơi nhỏ giúp phán đoán phương hướng, tạm thời chẳng cần sợ bị lạc, nhưng vẫn cần đề phòng nhiều trường hợp.

Minh Viễn chậm lại cước bộ đứng bên cạnh Tiểu Mộc hỏi thăm

“Tiếp tục được không?”

“Em ổn!”

Được ngọn lửa của Minh Viễn bao bọc, sự khó chịu đã bớt đi một phần, từ lúc đặt chân vào đây, có cảm giác như khả năng Quang hợp của cô đã bị khóa

Hơn nữa, các Thực nhân thảo cũng không còn phản hồi và đáp trả, khó chịu, quá mức khó chịu, nơi này như là khắc tinh của cô.

Tại sao? bản thân Tiểu Mộc và Hắc Tinh Linh lãnh thổ có mối liên hệ gì cơ chứ?

Xoẹt!

Một cái bóng đen lướt qua nhanh như chớp, thoắt hiện thoắt ẩn, ngay cả Tiểu Biên Bức cũng không thể bắt kịp.

Hoài Thiện nhận ra tình huống không đúng, Tiểu Sa gầm lên một tiếng, phóng vụt về phía trước, há miệng cắn tới hư không.

OÀNH!

Sa Tinh Lang, chiến sủng cấp bảy trung phẩm, vậy mà bị đánh bật về sau không thể phản kháng?

Cái quái gì vậy trời, nơi này, đáng sợ hơn mọi người nghĩ, kể cả thủ lĩnh của họ cũng phải suy nghĩ loại.

Tiếng loạt xoạt giữa những cành cây không ngừng kêu, ai đó đang đứng phía trên, đôi mắt màu tím kỳ dị liếc xuống.

“Oh?~, người từ bên ngoài sao? Thú vị!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play