Nhận lấy Mê hồn hoa từ tay Tiểu Mộc, đồng thời thử giao tiếp một chút với đứa nhỏ mới thành hình này.
‘Tiểu Đóa?’
Sử dụng linh hồn lực, cố gắng tâm linh tương thông với một đóa hoa, đây là một chuyện điên rồ và ít ai lại thực hiện nó, đặc biệt là với một cây ngụy thảo dược như Mê hồn hoa.
Không có sự trả lời nào hồi đáp lại Quách Minh, cậu thật kiên nhẫn mà tiếp tục giao thông, nếu không nhận được hồi đáp từ đối phương, dù cho cậu có muốn vẫn không thể thành lập khế ước.
Minh Viễn lại gần tò mò lòi cái bản mặt ngu ngốc của mình quan sát Tiểu Đóa, cảm nhận về sự sống mà Quách Minh nhận thấy ngày càng một ít.
Khoan đã… có khi nào là đóa hoa này, đang ngại ngùng không?
“Tiểu Viễn né ra ngoài trước một chút, Tiểu Mộc lại đây”
Lập tức đuổi Minh Viễn ra xa, mặc dù uất ức nhưng anh vẫn thành thật rời khỏi, tiện thể đi pha luôn một ấm trà mới cho mọi người.
Tiểu Mộc nghe được cậu chủ gọi mình liền tiến lại, quả nhiên, ngay lập tức Quách Minh cảm nhận được niềm hân hoan của đứa trẻ.
Mê hồn hoa coi Tiểu Mộc như là mẹ mình, và người duy nhất nó tín nhiệm cũng chỉ liền có một mình cô, việc lựa chọn trở thành chiến sủng của bản thân chỉ đơn giản là nó muốn ở bên cạnh mẹ mình mà thôi.
Cảm nhận về sự tồn tại và sự sống của Tiểu Đóa ngày càng mạnh, thừa dịp đóa hoa nhỏ bớt nhát gan, một giọt máu từ tay Quách Minh rơi xuống.
‘Tiểu Đóa, ngươi có bằng lòng trở thành chiến sủng của ta không?’
Nhắm cặp mắt mình lại, dùng thật tâm đổi lấy thật tình, những sinh linh mới ra đời thường rất thuần khiết, chúng sẽ dễ dàng cảm thấy yêu thích đối với những người chân thành yêu thương chúng.
Không cần dùng bạo lực hay tu vi đến để uy áp chúng, trải lòng ra, thật bình tĩnh, ôm lấy đóa hoa nhẹ vào lòng.
‘Chiến… sủng?’
Đáp trả lại Quách Minh liền là hai chữ này, cậu lập tức giật mình, đóa hoa này vậy mà có thể giao tiếp với cậu.
Được sinh ra từ hạt giống trong bụng của Ảo Long, nói cách khác Tiểu Đóa cũng có Long mạch, tính ra thiên phú của đứa nhỏ khá cao, nhưng có thể giao tiếp được từ khi mới lọt lòng??
Thông thường không một ai có thể thật sự ký kết khế ước với Mê hồn hoa, bởi vì người ta chỉ coi nó như là một loại thảo dược để uống, để luyện đan.
Và khi để Mê hồn hoa phát triển hết mức, tốc độ trưởng thành tự nhiên của nó sẽ cực thấp, lại không có lực bảo hộ gì cả, với mức dinh dưỡng to lớn trong người, nó liền biến thành miếng mồi ngon cho thế giới đầy rẩy nguy hiểm xung quanh.
Hơn nữa, đặc tính nhút nhát là một điểm mấu chốt khiến nó từ chối giao tiếp với bất cứ ai, kể cả dù cho người đó có biết Mê hồn hoa có linh trí đi nữa, không có Tiểu Mộc ở đây, Quách Minh cũng bó tay đối với nó.
“Tiểu Đóa, con ở với Mama được không??”
Không chỉ Quách Minh, Tiểu Mộc cũng nghe thấy được những gì mà đóa hoa nhỏ này đang nói, thậm chí còn rõ hơn cả cậu chủ nhỏ.
Đây là sự tương thông tương đồng, thấu hiểu lẫn nhau giữa đồng loại, sự tín nhiệm, Tiểu Đóa phân vân trong một chốc lát, thân mình nó lắc nhẹ sang phía Quách Minh, xong rồi lại nghiêng người nhìn mẹ mình.
Suy nghĩ và tự hỏi, giống như vẫn chưa hiểu rõ lắm chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng sau cùng nó vẫn muốn ở bên cạnh mẹ.
‘Ừm, trở thành…. Chiến sủng’
Âm thanh non nớt từ linh hồn vọng lại khiến cho Quách Minh mỉm cười, ánh sáng của khế ước dần dần sáng lên, cả hai thành lập một mối liên kết chặt chẽ giữa cậu và đóa hoa nhỏ này.
Mê hồn hoa, tên gọi thân mật là Đóa nhi, từ bây giờ, cậu đã có được chiến sủng thứ hai, một người bạn sẽ đi theo cậu suốt chặng đường về sau.
Phía bên ngoài vừa mở cửa ra, Minh Viễn liền nhìn thấy vòng tròn khế ước được thành lập, vậy mà thật sự thành công giao tiếp với một cọng thảo dược? Đáng ngạc nhiên thật, ở bên cạnh cậu chủ, anh đúng là được mở rộng tầm mắt nhiều lần.
Tiểu Mộc cũng thấy anh vào, nhẹ nhàng đứng dậy làm thủ thế suỵt nhẹ, Minh Viễn liền gật đầu giữ im lặng.
Một vòng tròn thật lớn xuất hiện quanh người Mê hồn hoa và Quách Minh, đóa hoa nhỏ dần dần trưởng thành to lớn hơn một chút, vẫn không khác gì một loại thảo dược, nhưng linh tính đã mạnh mẽ rất nhiều.
“Chào mừng con đến với gia đình của chúng ta, Tiểu Đóa nhi!”
“Vâng ~”
Lắc lắc thân mình, bây giờ Tiểu Đóa đã bớt đi rụt rè mà nói chuyện thành thật với Quách Minh, đứa trẻ dùng những chiếc lá cây nhỏ bé mà cọ cọ lên da cậu làm nũng.
Đến cả Minh Viễn cũng bị tình cảnh một đóa hoa đang làm nũng này làm cho manh đến đứng tim, đáng yêu quá đi, so với mấy chú cún nhỏ, tiểu miêu miêu cũng không làm anh thấy phấn khích tới vậy.
Vừa mới bước lại gần chưa được vài bước, Tiểu Đóa nhi đã ré lên trong đầu Quách Minh và Tiểu Mộc sợ hãi, cả người co lại y như một đóa hoa xấu hổ.
“Ôi, Tiểu Viễn, Tiểu Đóa nhi sợ ngươi rồi!”
“Ể? Thần đã làm gì đâu?”
Bất công, quá bất công, Minh Viễn anh tuy không đẹp trai nhưng cũng dễ thương tốt tính, thực lực ổn nấu ăn càng ok, tại sao bé Đóa Đóa lại không thích anh?
Hoàn toàn bị ghét bỏ, Tiểu Mộc liền nhanh nhẹn cầm lấy ấm trà đặt lên bàn, hai tay đẩy Minh Viễn ra khỏi phòng và nhốt luôn ở bên ngoài.
“Oan quá, oan quá cậu chủ ơi”
Đập cửa khóc than trước sự việc trớ trêu, nhưng vì tâm hồn mỏng manh của đứa trẻ nhỏ, tạm thời Minh Viễn liền phải chịu thiệt rồi.
Mê hồn hoa tuy là ma thú nhưng đứa bé lại không có sức mạnh, thậm chí hoàn toàn không được xếp vào Ma thú cấp một hạ đẳng, đây là điểm thiếu sót của đứa trẻ này.
Nhưng Quách Minh tin rằng, tuy không phải là long chủng, đứa trẻ này cũng được sinh ra từ bụng của chân long, dù chỉ là hạt giống được thải ra ngoài nhưng vẫn không thể phủ nhận điều này.
Chưa có sức mạnh? Nó chỉ đơn giản là Tiểu Đóa nhi vẫn chưa phát triển đủ lớn, chỉ cần cho đứa bé một cơ hội, tuyệt đối sau này một ma thú mới toanh sẽ được cậu đào tạo ra.
Tạm thời cậu vẫn chưa thể áp dụng cách đẩy dược vật vào bên trong Tiểu Đóa được, nó quá nhỏ, sợ rằng chỉ một vết thương trên người cũng đủ khiến nó chết yễu, vậy nên cậu tính dưỡng nó như một cây thảo dược thật sự trong thời gian đầu.
“Do có thêm một thành viên mới, chúng ta cần đến chỗ thợ rèn để chuẩn bị nốt vài thứ cho Tiểu Đóa thôi”
Ôm lấy đứa trẻ nhỏ, xoa nhẹ đầu nó một chút rồi đưa cho Tiểu Mộc bồng, Quách Minh vừa nói vừa trèo lên giường.
Minh Viễn một lần nữa bước vào, cả hai chuẩn bị vác đồ đi tới tiệm rèn liền nghe được câu nói cuối cùng của cậu chủ.
“Ừm… nhưng trước hết ta vẫn cần nghỉ ngơi cái đã!!!”
“Trời ạ, cậu chủ…..”
Tiếng ngáy vang lên sau đó, Minh Viễn và Tiểu Mộc nhìn nhau một lát rồi sau đó thở dài, cuối cùng cả hai liền không thể làm gì khác ngoại trừ cho Quách Minh nghỉ ngơi.
Cậu chủ đã rất mệt mỏi nhiều ngày rồi, vậy nên bọn anh liền nuông chiều cậu một ngày đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT