Trận giao hữu đầu tiên kết thúc dưới tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, kể cả nhóm các tuyển thủ cẩn thận quan sát bên dưới sàn thi đấu.

Ở vị trí của Quách Minh, cậu đã nhìn thấy được những khuôn mặt đầy quen thuộc, thái tử, công chúa, cặp song sinh Thủy gia, anh chị mình, cùng với rất nhiều học viên khác.

Bọn họ mặc đồng phục xanh dương nhạt, hơi khác biệt so với những người khác, phía trước ngực có huy hiệu bảy viên tinh tú màu vàng tượng trưng cho khối Thất tinh.

“Đó là cặp song sinh mà cậu chủ từng gặp sao?”

Tiểu Đóa hứng thú nhìn về phía Quách Minh đang để ý, đối với con bé, người mà cậu chủ quan tâm thì nhỏ liền cực kỳ muốn thi đấu để xem ai mạnh hơn.

Nhìn trận đấu ngày hôm nay nói thẳng là không hề kịch tính gì cho lắm, nếu muốn đánh nhau, vậy thì hồi đấu với hệ thống mới coi là kích thích.

Nhưng rồi ngay sau đấy một cô bé xinh đẹp nhỏ nhắn bước ra tập trung lấy sự chú ý của mọi người, kể cả Quách Minh đều giật mình.

“Ngọc Hương?”

Bất ngờ phát hiện người quen cũ, lúc này cô bé ấy đã bớt đi một phần ngây ngô như ban đầu, thiên phú khủng bố của đứa trẻ mười tuổi năm ấy giờ đã nở rộ như đóa hướng dương rực rỡ.

Tuy nhiên, lạnh, thật lạnh, giống như băng giá vạn năm đông kết, biểu cảm của Ngọc Hương hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của chính cô.

Thực lực hiện tại của cô ấy cũng cao đến khó tin, Chí Sinh đột nhiên khóa chặt tầm nhìn của mình vào Ngọc Hương, hơi thở nguy hiểm tỏa ra.

Những cánh hoa màu hồng ẩn ẩn xuất hiện, điều này cho thấy trong nhận định của thằng bé, Ngọc Hương là một đối thủ đáng để thách thức.

“Ồ, đến rồi sao, mau lại đây nào Tiểu Hương!”

Ở bên phía các tuyển thủ của cuộc thi, thái tử Lăng Hải liền vẫy tay gọi Ngọc Hương lại, danh ngạch cố định chính là thuộc về cô ấy.

Với độ tuổi ngang bằng với Quách Minh, tu vi của Ngọc Hương đã đạt tới Pháp sư băng hệ cấp năm trung phẩm, cách độ tuổi của cặp anh em thái tử cách biệt không quá xa.

Một năm trời, tăng lên nhiều đại đẳng cấp như vậy hiển nhiên là học viện đã bỏ ra vốn liếng không nhỏ, nhưng nuốt hết được chúng thì Ngọc Hương cũng không đơn giản.

“Chào mọi người”

Mỉm cười chào hỏi lại nhóm Lăng Hải rồi định đến ngồi xuống, đột nhiên cô cảm giác được ai đó đang nhìn bản thân chằm chằm.

Cái nhìn này không phải thuộc kiểu thèm khát hay biến thái quan sát, mà là tràn đầy khiêu khích và thách thức chiến ý.

Khẽ liếc mắt qua lại, tầm nhìn của Ngọc Hương liền khóa chặt lại vị trí Chí Sinh đang đứng, chưa kịp đáp lời thế nào, bỗng một thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt cô.

“Tiểu Minh..?”

Cau mày nhìn, vài ký ức nhỏ lướt qua, người đang đứng ở đấy chính là cậu bé đã từng ngồi ăn cơm với mình đúng không

Với biểu cảm ngây thơ và tràn đầy hưng phấn khi nhắc tới đồ ăn, thậm chí còn khoa trương về nghề phụ đầu bếp.

Thật lâu không nhìn thấy, xem ra đối phương cũng trưởng thành rồi nhỉ?

Quách Minh đang gục mặt trên bàn cảm thấy ai đó đang nhìn mình cậu cũng ngước đầu dậy, hai ánh mắt bắt lấy nhau, sau đấy liền mỉm cười thật tươi vẫy tay.

Đối với lời chảo hỏi thân thiện của Quách Minh và sự khiêu khích của Chí Sinh, Ngọc Hương chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi xoay người rời đi.

“A… lạnh lùng thật đấy”

Các trận đấu tiếp theo tiếp tục diễn ra với bề ngoài đầy hưng phấn nhưng nội tại lại không có thú vị đến vậy.

Hầu như bọn nhỏ từ tầm mười tuổi đến mười lăm tuổi đều chiến đấu theo những gì bọn nhỏ được dạy, hoàn toàn thiếu phản xạ và linh hoạt.

Hiển nhiên là tụi nhỏ không có rồi, bởi vì nếu không sinh hoạt tại điều kiện khắc nghiệt và liên tục vào sinh ra tử thì sẽ không hiểu được, từng giây một, thậm chí là từng khắc quan trọng thế nào đâu.

“Tiếp theo đây chúng ta có sẽ có những trận đấu tự do giữa các đứa trẻ dưới mười sáu tuổi và các học viên bình thường của học viện”

“Theo lời đề nghị của Quách Chiến chiến thần cùng hoàng đế đại nhân, nếu chỉ để những học viên thi đấu với nhau cũng không khỏi không quá thú vị, vậy nên chỉ cần nằm trong độ tuổi thích hợp, đều có tư cách tham gia thi đấu”

“Người giành chiến thắng tất nhiên sẽ có phần thưởng, hơn nữa nếu đạt được sự tán thành của lão sư liền có thể trực tiếp nhập học, ở đây liệu có ai muốn tham gia không?”

Trọng tài sau khi nhận được mệnh lệnh từ phía cao tầng liền xuống dưới thông báo, quả nhiên là với điều này đã khiến nhiều người hứng thú hơn.

Thậm chí một vài tộc trưởng của gia tộc nhỏ liền cử ra ưu tú nhất thế hệ trẻ nhà mình tham gia, bất quá thắng thì ít nhưng thua thì nhiều.

Quách Minh đổ mồ hôi với sự cải biến quy tắc của đợt kiểm tra giao hữu, vốn muốn hai đứa nhỏ bình tĩnh ngồi chơi quan sát thôi, bây giờ lại nhìn đi…

“Ôi, hai đứa không cần phải hưng phấn vậy chứ?”

“Minh ca, Minh ca, tự do tham gia, em muốn tham gia!!!!”

“Em nữa!”

Tiểu Đóa và Chí Sinh tràn đầy khí thế xung phong, nhưng bọn trẻ cũng không có tùy tiện đăng ký mà hỏi ý kiến của Quách Minh và ba mẹ.

Ít ra thì mấy đứa này coi như hiểu chuyện, từ chối nhiều lần cũng không ổn lắm, quay đầu lại nhìn Minh Viễn bốn cái người lớn, bọn họ không quá quan tâm lắm nói

“Để hai đứa nhóc này tham gia cũng được a”

“Chỉ cần không quá bắt nạt người khác là tốt rồi”

“Tiểu Sinh, nhớ phải biết kiềm chế nha”

“Gặp đối thủ mạnh liền phải đánh hết sức!”

Lần lượt từng lời cỗ vũ động viên đưa ra, nếu bốn người họ không có vấn đề gì thì Quách Minh cũng không phản đối nữa.

Gật đầu cho phép hai đứa nhỏ tham chiến, đầu tiên là Chí Sinh, thằng bé cùng Tiểu Đóa chơi trò oẳn tù tì để phân biệt thứ tự lên sàn.

Giành được chiến thắng, chờ đợi đến lượt khiêu chiến tiếp theo, đứa nhỏ phóng từ phía lan can nhảy thẳng xuống dưới sàn, tiếp đất cực kỳ nhẹ nhàng đứng dậy.

“Yo, trận tiếp theo, để ta làm đối thủ của bạn được không?”

Đối với học viên của Học viện quốc gia Lăng Hiên, người đứng trước mặt cậu là một võ sư dùng quyền cấp ba thực lực, độ tuổi tầm mười ba chừng đấy.

Ngay cả trọng tài cũng giật mình, có thể nhảy từ tít trên cao như vậy xuống mà không gây chấn động gì, thật không đơn giản mà.

“Đứa trẻ đó…”

Quách Chiến không khỏi phân thêm một ít chú ý xuống nhìn, đứa trẻ đó không phải là hai người bạn nhỏ của Tiểu Minh hay sao?

“Ngươi biết đứa nhỏ này sao, Quách Chiến?”

“Dạ vâng, là bạn của con thần”

Hoàng đế đại nhân hỏi thăm, Quách Chiến liền trả lời, nhờ vậy mà có nhiều người tập trung hơn vào sàn đấu.

Trọng tài cũng không quan tâm nhiều, hỏi tên của Chí Sinh rồi lập tức tuyên bố

“Vậy chúng ta hãy để trận giao hữu tiếp theo diễn ra nào, Chí Sinh người thách thức với học viên La Thành cuộc đấu, bắt đầu!”

Lời nói vừa dứt, một trận gió khổng lồ bao phủ toàn bộ sàn đấu, cơn gió mang theo thoảng thoảng mùi hương của những cánh hoa khiến nhiều người phải đưa tay che mặt lại.

Năng lực tỏa ra hừng hực khiến cho tất cả mọi người giật mình, Quách Minh nhịn không được xanh mặt.

“Thằng điên này, quá lố rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play