Đến xế chiều, mặt trời đã sắp xuống núi, chỉ còn chiếu những tia nắng yếu ớt, lúc này bọn Thanh Phong đi lạc nên quay lại chỗ cũ.
- Hình như chỗ này chúng ta đi qua rồi, chết rồi chúng ta lạc đường.
Tiểu Vũ than thở:
- Chân của ta lại còn đau nữa chứ, bây giờ phải làm như thế nào đây.
Bỗng Thanh Phong thấy phía xa có ba người đàn ông cưới lớn bèn rón rén chạy lại xem, núp sau bụi cây chàng thấy dưới đất có một nữ nhân đang nằm, vì trời nhá nhem nên nhìn không rõ mặt, ba tên kia cười lớn:
- Ây da, tự nhiên có một vị tiểu mĩ nhân như thế này không phải dâng mỡ đến miệng mèo sao? Nói rồi bọn cúng cúi xuống lột lấy y phục của vị nữ nhân kia.
Thanh Phong lao ra khỏi bụi cây đá cho mỗi tên một cước:
- Bọn súc sinh, định làm gì vị tiểu thư này, hôm nay các người tới số rồi.
Ba tên kia bị đá hộc máu mồm thì sợ hãi vô cùng, quỳ xuống vái như giã gạo:
- Đại hiệp tha mạng, chúng tiểu nhân từ nay không dám làm như vậy nữa. xin đại hiệp tha mạng.
- Thôi thôi, cút mau cho khuất mắt ta, lần sau ta mà gặp được, ta thiến từng tên, rõ chưa.
- Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp. Nói rồi bọn này cúp đuôi chạy.
Cô Yên, Tiểu Vũ, Dương Dương từ xa thấy vậy bèn chạy lại xem
- Ngươi lại làm ra chuyện gì nữa đây, sao tự nhiên đánh người ta? Tiểu Vũ mắng Thanh Phong.
- Êu, lần này ta làm việc tốt àm, ta cứu vị tiểu thư này đó, nếu không nàng ta đã bị làm nhục rồi.
Lúc này ba người mới để ý gần đó có một nữ nhân đang nằm bất động. Tiểu Vũ và Dương Dương bèn chạy lại đỡ người này ngồi lên:
- Thanh Phong, đây chẳng phải nương tử của ngươi hay sao?
- Ồ thì ra là Đồng Hoa tiểu nương tử của ta, sao nàng ấy lại bất tỉnh đây thế này, hahahhaha may quá hôm nay lại có duyên rồi, phen này cứu được nàng ấy khác gì bước được một chân lên mây.
- Thôi khoác lác đi, ngươi mau qua xem cô ấy bị sao.
Thanh Phong ngồi xuống nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của Đồng Hoa, tức thì Đồng Hoa tỉnh lại, nhưng có vẻ rất mệt mỏi. Đồng Hoa mở mắt đã thấy Thanh Phong ngồi ngay trước mặt, bất giác đưa tay lên người xem mình có bị tên này làm nhục hay không, may thay thấy quần áo vẫn còn.
- Dâm tặc…Ngươi…ngươi làm gì ở đây?
Nói xong nàng thấy gáy mình ê buốt vô cùng bèn đưa tay ra sau gáy xoa xoa.
- Ta ở đây để cứu nàng đó tiểu nương tử. Thanh Phong cười đáp.
Đồng Hoa nhìn xung quanh, vẫn chưa hiểu mình đang bị làm sao, thấy Tiểu Vũ đang nâng đỡ phía sau, lại thấy cả Dương Dương cũng ngồi bên cạnh, vì cùng là phận nữ nên cũng yên tâm đôi chút. Không đợi nàng nói thêm Thanh Phong liền phẩy tay đứng dậy thở dài:
- Hôm nay lại phải ngủ ngoài này rồi.
Trời đã tối dần, bây giờ không còn nhìn rõ mặt người nữa. Xung quanh đây hơn chục dặm có lẽ không có quán trọ nào, hơn nữa trời tối rất dễ đi lạc nên họ quyết định qua đem trong rừng trúc. Thanh Phong và Cô Yên kiếm được ít củi về đốt lên đống lửa, trong hành lí vẫn còn chút lương khô đủ cho mọi người ăn nên tối nay họ không bi đói. Đồng Hoa lúc này mới thực sự đã tỉnh hẳn, không còn mơ màng nữa, sau cổ cũng đỡ đau hơn nhiều, nàng mới nhìn xung quanh bốn người xa lạ không bết nên nói gì, Tiểu Vũ nói với Đồng Hoa:
- Ta lên là Lâm Anh Vũ, đây là tiểu muội ta tên Dương Dương, Thiếu hiệp này là Diệp Cô Yên, còn tên dâm tặc hay trêu cô là Mạc Thanh Phong, không biết quý tính của cô là gì?
- Ta tên Thuần Vu Đồng Hoa, xin hỏi lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra?
- Lúc nãy á, tình thế vô cùng là nguy hiểm, nàng nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, xung quanh có mấy chục tên nam nhân ánh mắt thèm thuồng, đang chuẩn bị làm điều bất chính, ta liều mình xông vào đánh cho bọn chúng kẻ chết người vong nằm la liệt mới cứu được nàng. Thanh Phong bắt đầu ba hoa.
- Thanh Phong ngươi lại nói lình tình rồi, Lúc nãy có ba tên đang chuẩn bị hãm hại cô thì tên này phát hiện ra nên đánh đuổi bọn chúng đi. Tiểu Vũ giải thích.
Đồng Hoa nghe xong bèn chắp tay thi lễ:
- Tiểu nữ xin đa tạ các vị khi nãy đã tương cứu, nếu không có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch.
- Nàng cảm ơn phu quân của nàng mới phải chứ, sao lại cám ơn mọi người.
- Ngươi…
Đồng Hoa đang đinh mắng Thanh Phong thì chợt nghĩ “ Hắn vừa nãy cứu mình, không được mắng hắn”
- Tiểu Thư, Sư ca tôi thực sự rất tốt, chẳng qua tính tình huynh ấy thích trêu đùa người khác, mong tiểu thư đừng trách. Cô Yên cũng lên tiếng.
Đồng Hoa bây giờ mới nhìn rõ Cô Yên, quả là cực phẩm của tạo hoá, Chàng tiêu sái phiêu dật khó ai bì kịp, ngay cả Sử Thanh Long anh tuấn như vậy nếu có đứng bên cạnh cũng sẽ bị lu mờ, lại nấp sau ánh lửa bập bùng gió thổi tóc bay, nguyệt quang toả xuống càng làm cho vẻ đẹp của chàng trở lên huyền ảo, anh tuấn như vậy có cô gái nào mà nhìn không mê cho được, Đồng Hoa nhìn Cô Yên một hồi thất thần chẳng nói câu gì, Tiểu Vũ thấy vậy thì khó chịu cô vùng, có lẽ nàng đang ghen chăng. Thanh Phong thốt lên một câu:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, sao nương tử của ta, ai cũng có ý chung nhân hết rồi, sao không ai thèm để ý đến ta vậy, Đại nương tử thì thích tên Sử Thanh Long chết giẫm ấy, Nhị nương tử, tam nương tử thì bây giờ lại thích sư đệ của ta, Sự đệ à, sao đệ lại cướp của ta như vậy.
- Ngươi lại nói linh tình rồi, ta là nương tử của ngươi bao giờ. Tiểu Vũ mắng nhưng giọng điệu ấp úng, có chút e thẹn, thực ra nàng rất thích được ghép với Cô Yên.
- Phong Đại ca, muội không thèm nói với huynh nữa. Dương Dương cũng đỏ mặt quay đi
- Sư ca, cái này đệ không biết đâu.
Đồng Hoa giật mình thôi không nhìn Cô Yên nữa, Thanh Phong nhắc nàng mới nhớ ra Sử Thanh Long đã đi đâu rồi.
- Xin hỏi Khi nãy mọi người cứu ta có thấy sư ca của ta không?
- Cái tên Sử Thanh Long đó á, ta có thấy, hắn với ha tên kia cùng hội cùng thuyền mà, định hãm hại nàng nên bị ta đánh đuổi, cúp đuôi chạy rồi. Sao nàng không để ý đến ta thế nhỉ, quan tâm cái tên sư ca chết giẫm gì đó làm gì không biết.
- Ngươi không được nói sư ca ta như vậy. Đồng Hoa lớn tiếng.
- Tiểu thư, sư huynh ta nói giỡn thôi, chứ kì thực lúc nãy chúng tôi không có gặp huynh ấy. Cô Yên lại lên tiếng.
Đồng Hoa lại nhìn Cô Yên không thôi. Tất nhiên Tiểu Vũ thấy như vậy thì rất là ghen tức, về nhan sắc thì chẳng ai kém ai, tự nhiên có một mĩ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy biết đâu Cô Yên động lòng với người ta thì sao. Hơn nữa Tiểu Vũ và Cô Yên cũng chưa từng giãi bày yêu thương, nàng cũng chưa từng biết trong lòng Cô Yên có mình hay không, bởi vì đối với ai Cô Yên cũng tốt như vậy. Lần này nếu mà Cô Yên động lòng thật thì hỏng hết, hỏng hết.
Thanh Phong cố nhịn cười trước cảnh như vậy.
- Ngươi cười cái gì?
- Tam nương tử à, ta thấy nàng nên theo ta về làm nương tử của ta thôi, chứ sư đệ ta tiêu sai phiêu dật như vậy, cứ hai ngày lại có người theo đuổi, nàng chịu làm sao được, ghen mà chết mất thôi. Rồi Thanh Phong bật cười thành tiếng.
- Ngươi im ngay cho ta, không ta cắt lưỡi ngươi bây giờ đó.
- Đai nương tử, nàng lo ta bị tam nương tử đánh sao.
- Huynh này, bao giờ mới hết cái tính ấy được.
Lúc này Cô Yên lại hỏi tiếp:
- Thuần Vu Cô nương, sao cô nương lại bất tỉnh ở đó, có chuyện gì xảy ra vậy?
Đồng Hoa kể lại cho mọi người nghe, chuyện khi họ đã rời quán, Sử Thanh Long đã giết hai người kia như thế nào, rồi lấy bí kíp như thế nào. Cô Yên lại hỏi bí kíp đó là gì mà phải tranh đấu như vậy, Đồng Hoa mới ngập ngừng:
- Đó là võ công trấn phái, chỉ truyền lại cho trưởng môn. Nó có uy lực khủng khiếp, nên trong giàng hồ ai cũng muốn có.
- Ta thấy Sư huynh cô lừa cô rồi, hắn đánh ngất nàng rồi cuỗm luôn bí kíp cho riêng mình rồi cao chạy xa bay. Thanh Phong lại nói.
- Không, sư huynh không bao giờ làm như vậy, huynh ấy là người trung lương chính trực là quân tử, không có làm ra chuyện phản môn như vậy đâu. Hơn nữa, ta quay lại, thì sư huynh vừa đánh nhau với bọn Cẩm Y đường xong, xung quanh cây cỏ đổ gãy rất nhiều, rõ ràng là như vừa có đánh nhau. Chắc chắn sư huynh đã bị bọn Cẩm Y đường bắt đi rồi.
- Ai mà biết được lòng người khó lường, ta nói cho nàng nghe, Cây cỏ đổ gãy cũng có thể do hắn tự làm, lúc đó hắn bảo nàng đi tìm quán trọ để lừa nàng bỏ đi, xung quanh đây mười mấy dặm làm gì có quán trọ nào, là nàng đột nhiên quay lại nên hắn mới giả vờ nói đằng sau có người cho nàng quay lại rồi đánh ngất nàng. Xem ra hắn chỉ là tên tiểu nhân đội lốt quân tử thôi. Thanh Phong phân tích tình hình.
- Sư huynh tuyệt dối không phải người như vậy, ngươi đừng tưởng cứu ta một lần mà có thể sỉ nhục sư huynh ta.
- Đúng rồi, người ta là anh hùng danh tiếng lừng lấy khắp thiên hạ, ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tiểu Vũ tren vào.
- Các nàng thật là ngây thơ, Dương Dương muội có nghĩ như ta hay không?
- Phong đại ca, muội nói huynh đừng trách muội, muội nghĩ giống tiểu thư.
- À ta quên mất, Tiểu Bạch Dương còn ngây thơ hơn hai người kia. Trên đời này chỉ có Cô Yên là hiểu ta thôi, đệ thấy ta nói có đúng không. Thanh Phong đặt tay lên vai Cô Yên thở dài.
- Sư ca đệ nghĩ huynh nói đúng.
- Hahahahaha, vẫn là sư đệ hiểu ta hơn.
Đồng Hoa thở dài:
- Dù sao bây giờ cả sư huynh và bí kíp cõ công đều bị mất, ta phải về báo lại với cha ta.
- Nương tử, Vạn Kiếm Sơn Trang ở chỗ nào, ta phải về ra mắt nhạc phụ đại nhân nữa. Thanh Phong cười.
- Ta không nói với ngươi. Đồng Hoa quay mặt đi chỗ khác.
- Tại hạ và mọi người hiện tại sẽ đi lên thượng lưu Giao Thuỷ rồi đi qua cầu sang bên kia, không biết tiểu thư có cùng đường không?
Đồng Hoa trong lòng rạo rực, nàng trả lời ngay:
- Có, có, Vạn Kiếm Sơn Trang phải đi qua cây cầu đó.
- Nếu đã như vậy, tiểu thư có muốn đi cùng cho vui không?
- Được mọi người mời như vậy, ta cung khính không bằng tuân mệnh, chúng ta hãy đi cùng nhau để có gì sẽ tương trợ.
Tiểu Vũ ghen lồng lộn nhưng vẫn gượng cười:
- Không có, bọn ta đâu có đi quan bên đó, Yên ca, huynh nhầm rồi có phải không, chúng ta phải đi ngược về hạ lưu chứ.
- Tiểu Vũ, ngược về Hạ lưu là về Lâm Gia Trang mà, mấy ngày trước chúng ta mới ở đó đi mà.
- Tự nhiên ta thấy nhớ thúc thúc quá, chúng ta quay lại đó có được không?
Cảnh tượng lúc này thật là buồn cười. Thanh Phong không nhịn nổi nữa:
- Thôi nào, có một người nam nhân mà cũng phải tranh nhau, ta ngồi đây để làm gì, sao không ai tranh ta đi, hay là thế này, Anh Vũ cô thích về Lâm Gia trang thì đi cùng Cô Yên vè đó, còn Đồng Hoa tiểu nương tử thì để ta đi cùng là được rồi, nhân tiện về ra mắt nhạc phụ đại nhân. Hahahahah.
Đồng Hoa cùng Tiểu Vũ đều ngượng ngùng chẳng dám mắng Thanh Phong.
- À, Còn đại nương tử, Tiểu Bạch Dương, muội đi cùng ta luôn.
- Huynh này, chỉ được cái hay nói giỡn. Muội nói huynh bao nhiêu lần rồi.
- Thôi thôi, ta biết rồi, muội nhớ tên Sử Thanh Long có đúng không? Sao ta đen đủi như vậy nhỉ, rõ ràng anh tuấn tiêu sai ngọc thụ lâm phong, võ công cao cường như vậy mà chẳng ai để ý.
- Đồ nhát chết, ở đó mà khoác lác, Gì mà ngọc thụ lâm phong võ công cao cường, tên ăn mày như ngươi bớt ba hoa đi. Tiểu Vũ Lè lưỡi trêu Thanh Phong.
- Tiểu Vũ, muội dừng quá lời như vậy. Cô Yên lên tiếng.
- Được rồi, ta hơi quá lời, xin lỗi nhà ngươi.
- Đâu có xá gì, tam nương tử.
- Thôi có lẽ chúng ta nên ngủ sớm, ngày mai lên đường, ta với sư ca thay nhau thức canh cho mọi người, đề phòng thú dữ.
Thế rồi mọi người đi ngủ, đến khoảng đầu giờ dần đến lượt Thanh Phong thức canh. Chàng ngồi tựa gốc cây, dầu ngẩng lên nhìn trăng, rốt cục chằng vẫn lại nghĩ đến gia đình, cha mẹ, không biết bây giờ họ thế nào. Đã có lúc chàng tự dằn vặt bản thân, ngày đó có nên nhận cha mẹ, nhưng rồi chàng thở dài một cái, thôi không nghĩ đến nữa. Bỗng dưng bụi cây gần đó có gì xột xoạt, chàng giật mình nhìn kĩ, nhưng dưới ánh trăng mờ nhạt kì thực khó mà nhìn ra đó là gì, rồi từ trong bụi cây một bóng đen xồ ra với tốc độ rất nhanh, lao thẳng về phía chàng. Thanh Phong đứng phắt dậy, giẫm chân một cái bật lên cao hơn trượng rồi giật lùi về sau mấy chục bước, chàng gọi lớn:
- Cô Yên.
Cô Yên cùng mọi người cũng giật mình thức dậy, ngay trước mặt cách Dương Dương chừng bảy tám bước chân là một con sói to lớn đầy lông lá, hai mắt nó đỏ rực như máu tươi, nó nhe nanh trắng như đao kiếm nhảy lại chỗ Dương Dương,Cô Yên rút kiếm nhưng không còn kịp nữa, Dương Dương hét lên một tiếng đã thấy miệng con sói chỉ còn cách nàng gang tấc, miệng nó đỏ lòm như máu, dãi dớt đầy răng, tưởng chừng hôm nay nàng đã bỏ mạng thì “phập” một cái, con sói đột ngột văng ra một bên giãy giụa.
May thay vừa nãy Thanh Phong đã kịp lấy chiếc ngân vũ trên cổ phóng ngay vào đầu con sói ngập cả vào trong sọ, con sói giãy một hồi thì nằm yên bất động, còn Dương Dương đứng không vững nữa khuỵ xuống. Trong mấy bụi cây gần đó lại có tiếng xột xoạt, Thanh Phong chạy lại gần đống lửa nhặt lên hai đoạn củi đang cháy, ném về phía có tiếng động, tức thì trong mấy bụi cây, bốn năm bóng đen nhảy ra rồi vụt đi mất. Lúc này Mọi người tim đập chân run, thở phào nhẹ nhõm, Cô Yên thu kiếm lại. Thanh Phong lại gần đỡ lấy nàng:
- Làm nàng hết hồn rồi, không sao chứ Tiểu Bạch Dương?
Dương Dương chẳng nói nổi, nàng thở dồn dập một lúc mới thốt được lên lời:
- Cảm ơn Phong đại ca, cảm ơn Phong dại ca, suýt nữa thì muội chết rồi.
- Ta nói ngươi đó, chút võ mèo cào mà cũng có ích đấy chứ, suýt nữa là Dương Dương toi mạng rồi. thật là may quá, tạ ơn trời phật tạ ơn trời phật.
- Sư ca võ công thật cao cường đó chứ không phải mèo cào đâu. Cô Yên Lên tiếng.
Đồng Hoa nhớ lại lúc trong quán rượu rồi nói:
- Hắn thực sự võ công rất cao đó, lấy một cái đũa đâm vào thanh hắc đao của sư ca ta làm làm huynh ấy bủn rủn cả tay, thì tuyệt đối không phải tầm thường.
Thanh Phong lại đi về chỗ con sói, rút chiếc ngân vũ ra, quệt quệt mấy cái vào lông nó cho sạch máu rồi đeo vào cổ:
- Hahahahhaha. Có gì đáng nói chứ, võ công của ta phải đệ nhất thiên hạ đó. Thất đại cao thủ gì đó chỉ là cái đồ hạng bét. Thanh Phong được thể nói thêm.
- Thôi đi, người ta mới khen ngươi có một câu mà đã kiểu ngạo như vậy rồi. Tiểu Vũ lại đanh đá.
- Ngươi đừng có mà thiếu tôn trọng tiền bối, cha ta là một trong thất đại cao thủ đó. Đồng Hoa khoanh tay trước ngực, mặt hơi vệnh lên có ý khoe khoang.
- Ồ, Nhạc phụ của ta là vị nào vậy?
- Ngươi…. đừng có đùa nữa, Cha ta là Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao - Thuần Vu Đồng Kỵ Trưởng mônVạn Kiếm môn.
- Ồ ta nhớ rồi, ngày trước trong quyển Nhân trung giang hồ của lão già có viết “ Bắc có Vạn Kiếm môn, Nam có Bách Long hội. Trưởng môn đời thứ ba của Vạn Kiếm môn là Thuần Vu Đồng Kỵ, người này thân hình cao lớn, râu dài mày rậm, ánh mắt cương trực, tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, nổi danh với tuyệt kĩ Toàn Phong Vạn kiếm, hô một tiếng có thể gọi kiếm hồn trong vòng trăm thước, nhanh như sấm chớp, mạnh như gió lốc, trong giang hồ gọi là Tam Tiêm, là một trong thất đại cao thủ, ta giao đấu với người này bốn năm trăm chiêu mà không phân thắng bại…”. Khi nãy nương tử kể bí kíp Toàn Phong gì gì đó ta thấy quen quen, hoá ra lại là nhạc phụ đại nhân, thật là có diễm phúc. Thanh Phong Kể lại.
- “ Lão già” là ai, sao lại giao đấu với cha ta bốn năm trăm hiệu mà không phân thắng bại? Đồng Hoa ngơ ngác.
Cô Yên liền giải thích:
- Sư phụ tại hạ là Cô Ảnh - Bạch Cô Nhạn, sư huynh hay gọi là “ lão già” cũng là một trong thất đại cao thủ mấy chục năm trước đã về ở ẩn, nhận nuôi tại hạ và sư huynh.
Đồng Hoa nghĩ thầm “ Hoá ra sư phụ của huynh ấy cũng là một trong thất đại cao thủ, thật là hay quá”.
- Thì ra là vậy, thảo nào hai người thân pháp tuyệt đỉnh, hoá ra sư phụ hai người là Cô Ảnh lão tiền bối.
- Ấy ấy, ta không có phải đồ đệ của lão ta, nương tử đừng nhầm. Thanh Phong lại xen ngang.
Đồng Hoa không để ý lời Thnah Phong nói vì lúc này tâm trí nàng dồn hết cho Cô Yên rồi. Tiểu Vũ thấy hai người bống nhiên có điểm chung thì tức lắm:
- Thôi nào, đi ngủ, đi ngủ mau, mai còn lên đường. Rồi nàng quay sang Cô Yên mà nói:
- Yên ca, muội sợ sói lắm, huynh để muội tựa đầu vào vai muội mới ngủ được.
Cô Yên hơi ngượng nhưng tính tình chàng thẳng thắn có chút ngờ nghệch nên đồng ý ngay. Thanh Phong thấy Tiểu Vũ nói vậy cũng nói với Dương Dương:
- Tiểu Bạch Dương, nàng có sợ không, để ta ôm nàng ngủ cho đỡ sợ nhé?
- Huynh này, muội có sợ thật những cũng không để huynh lợi dụng đâu.
- Vậy thì Đồng Hoa nương tử nàng có cần ta ôm không, nhìn nàng có vẻ cũng sợ lắm đó, lại đây, lại đây nào.
- Nham nhở. Đồng Hoa khẩy một cái rồi nằm xuống, lưng dựa vào một thân cây mục mà ngủ.
Sớm hôm sau, mọi người lại tiếp tục đi lên thượng lưu Giao Thuỷ, đi được mấy dặm thì Tiểu Vũ giả bộ:
- Yên ca muội đau chân quá, huynh cõng muội đi.
Cô Yên buộc lòng đồng ý, Thanh Phong lại hỏi Dương Dương:
- Tiểu Bạch Dương, hôm qua chắc nàng sợ hãi sinh mệt mỏi, hay để ta cõng nàng đi.
- Phong đại ca, muội tự đi được, huynh lại định lợi dụng muội à?
- Đâu có, ta có ý tốt thôi mà, sao muội lại nghĩ xấu về phu quân của mình như vậy, hơn nữa là nương tử của ta thì ta cõng nàng cũng là chuyện bình thường.
- Huynh lại như vậy rồi, muội không có cần đâu.
- Đồng Hoa nương tử, nàng hôm qua cũng mệt rồi, để ta cõng nàng nhé?
- Nham nhở, ta không cần.
Thanh Phong thở dài:
- Haizzz, các nàng đều không có cần ta, thật là chán quá đi mất. Rồi chàng cúi đầu bước đi thẫn thờ.
Đến quá trưa, mọi người đã thấm mệt và đói, họ dùng chân dưới một gốc cây”
- Tiểu nương tử, còn bao lâu nữa mới đến cây cầu đó? Thanh Phong vừa thở dốc vừa hỏi.
- Nếu mà có ngựa thì nhanh lắm, những tình hình này, xung quanh bốn bề là rừng núi không có chỗ bán ngựa, chắc đến xế chiều thì đến cầu.
- Vậy là còn nửa ngay nữa cơ á, trời ơi ta mệt lắm rồi lại còn đói nữa. Thanh Phong than vãn.
Tiểu Vũ lại mắng chàng:
- Ngươi tưởng một mình ngươi mệt chắc, bọn ta là nữ nhi mà còn chưa kêu, ngươi thực chẳng đáng mặt nam nhi.
- Cô thì hay rồi, đượcc sư đệ ta cõng nửa ngày rồi, mệt gì chứ. Thôi không nói với cô nữa, ta phải kiếm cái gì ăn được đây.
Nói rồi chàng nhặt mấy viên sỏi rồi đi về phía có tiếng chim kêu. Một lát sau Thanh Phong quay lại với năm sáu con chim trên tay, chim không được to những có cái ăn là tốt rồi, mọi người làm sạch sẽ rồi nhóm lửa nướng lên ăn. Đợi qua lúc trời nắng rồi họ tiếp tục đi.
- Tiểu Bạch Dương, muội có mệt không, ta cõng muội.
- Muội mệt nhưng vẫn đi được.
- Vậy thì muội cõng ta đi, ta không đi nổi nữa rồi.
- Nam nhân gì mà yếu đuối quá, làm xấu hổ tất cả đàn ông trong thiên hạ.
- Tiểu Vũ à, mặc kệ đàn ông trong thiên hạ, ta sắp chết rồi, nam nhần cần quái gì chứ, ta chẳng cần, Thanh Phong thều thào, không ra hơi. Biết thế hôm trước không đuổi mấy con ngựa đi, bây giờ còn cái để cưỡi.
- Ta không nói với ngươi nữa, tốn nước bọt, ngươi đâu có biết xấu hổ là gì.
Đi đến lúc mặt trời gần xuống núi thì phía xa hiện lên một cái cầu nhỏ. Đồng Hoa reo lên:
- Hay quá đến chân cầu rồi, ở đó có chỗ bán ngựa.
Nghe vậy cả hội tự nhiên tươi tỉnh vô cùng, Thanh Phong như cá sắp chết khô gặp trời mưa lớn, chàng hét vang cả một khoảng trời yên tĩnh. Đi thêm hai dặm nữa thì đến chân cầu. Ở bờ bên này có một căn lầu lớn bán đủ mọi thứ, từ ngựa đến đao kiếm đến thức ăn nước uống đến phòng trọ qua đêm. Mọi người vào trong quán, gọi rượu thịt ăn uống no say, rồi thuê phòng qua đêm lấy sức để sớm mai lên đường. Tối hôm đó, Cô Yên cùng với Tiểu Vũ ngồi trên mái lầu nói chuyện với nhau.
- Yên ca, huynh định đi ngao du thiên hạ thật à.
- Đúng vậy Tiểu Vũ, ta cùng với sư ca sẽ đi ngao du khắp nơi, nàng có muốn đi cùng ta không?
- Muội có chứ, muội muốn ở bên cạnh Yên ca mãi. Nói đến đây cả hai đều đỏ mặt ngượng ngùng, ngồi một lúc lâu chẳng ai dám nói trước. lát sau Tiểu Vũ lấy hết can đảm mà thổ lộ:
- Yên ca, huynh có thích muội không?
- Ta…ta… Cô Yên ấp úng chưa kịp nói gì thì Tiểu Vũ hỏi tiếp:
- Vậy là huynh không thích muội rồi, có phải huynh thích Đồng Hoa cô nương không?
- Không, ta với cô ấy mới quen biết sao có thể thích cô ấy được. Thực ra, người ta thích là nàng, từ lần đầu gặp nàng ta đã thích nàng rồi.
Tiểu Vũ vui lắm, cuối cùng thì cả hai đã thổ lộ hết với nhau rồi, bây giờ chẳng ai nói gì nữa, bốn mắt nhìn nhau toé lửa tình, Cô Yên từ từ hạ đầu xuống, đôi môi của Tiểu Vũ tự như cánh hoa anh đào, nàng nhắm mắt lại, Cô Yên đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng, hai người say đắm dưới anh trăng thu, thật là hết sức lãng mạn, không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có trái tim hai người chung một nhịp đập. Bỗng dưng Thanh Phong từ đâu nhảy ra phá vỡ không gian ấy.
- Hai người làm gì trên này vậy?
Anh Vũ ngượng chín mặt hét lớn:
- Ngươi cút đi, mau cút đi, sao ngươi có thể coi lén bọn ta như vậy.
- Ta coi lén gì đâu, ta vừa mới lên đây thôi mà, cả tối không thấy đệ ấy đâu, hoá ra hai người ở trên này. Thanh Phong giải thích.
- Ta không cần biết, ngươi mau cút xuống. máu lên…
- Được rồi, được rồi, ta cút, cô cần gì phải làm căng như vậy.
Thanh Phong vừa cười vừa leo xuống, chàng đi qua phòng Dương Dương thì thấy nàng với Đồng Hoa đang nói chuyện, chàng bèn ngó đầu vào:
- Hai nàng có tiếp ta không?
Dương Dương thấy Thanh Phong thì hỏi:
- Phong đại ca, huynh có nhìn thấy tiểu thư đâu không?
Thanh Phong bước vào ngồi lên ghế vừa rót trà vừa nói:
- À, mụ già đó vừa mới mắng ta một trận, ta đi tìm Cô Yên xem đệ ấy đi đâu, leo lên nóc nhà ai ngờ gặp hai người họ đang hôn nhau, liền bị mụ già mắng chửi đuổi xuống.
Chàng lại nhìn Đồng Hoa thấy nàng hơi khó chịu bèn nói tiếp:
- Nương tử à, nàng đừng có giận, còn ta ở đây nữa mà, hay là chúng ta cũng…Nói rồi chàng chu mỏ về phía Đồng Hoa, nào ngờ ăn ngay cái bạt tai.
- Dâm tặc.
Thanh Phong vừa xoa má vừa nói:
- Trời ơi sao nàng lỡ đánh ta như vậy, Tiểu Bạch Dương, nàng xoa cho ta khỏi đau, chỉ cần tay nàng chạm vào chắc chắn như tiên dược.
Dương Dương tủm tỉm cười:
- Phong đại ca, cho huynh chừa cái tật hay nói linh tinh, nếu muốn muội sẽ tát một phát bên này nữa cho cân.
- Không ngờ nàng cũng độc ác như vậy, ta không nói chuyện với hai nàng nữa, phải ra ngoài xem có cô nương nào xinh đẹp chịu xoa má cho ta không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT