Căn nhà đúng như lão quản gia rất đầy đủ, có cả bếp và nhà tắm tuy nhỏ nhưng với Phù Dung là ổn lắm rồi nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng không thể vui được. Từ ngày cô về, ba mẹ không hề đảo qua chỗ cô ở dù chỉ một lần, bà nội đi lên chùa cầu an. Bà vú thì không thích cô nên Phù Dung dù rất muốn tới gần nhưng chỉ thấy ánh mắt bà là cô rụt người lại ngay. Ông quản gia thì hai, ba ngày lại tiếp thực phẩm cho cô. Nói cho ngắn thì cô sống gần như một mình, lầm lũi một mình ra vào lấy mảnh vườn làm bầu bạn.
Chiều nay, đang nấu cơm thì cô nghe tiếng ồn ào ngoài cổng. Phù Dung vội chạy lên xem thấy có bà nội, ba mẹ và thêm hai người nữa. Hai người này cô vừa nhìn biết ngay là anh chị mình nhá! Chị cô trông xinh giống mẹ ghê, anh trai thì giống ba rất tuấn tú. Tiếng cười nói ríu rít làm cô thật hâm mộ quá. Cô chưa từng được như thế bao giờ.
-Hai đứa này đừng giỡn nhau nữa. Cứ về nhà là ồn ào chết đi được.
Giọng mẹ tuy la nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười yêu thương. Ba đỡ mẹ rồi cười rất tươi gõ đầu anh Hai.
-Ba thiên vị. Thu Hương cũng nghịch ha ba, sao đánh mình con.
- Vì con là anh, không nhường em.
Thu Hương quay ra le lưỡi đầy đắc thắng trêu anh Hai. Phù Dung bật cười, họ lớn hơn cô phải 5, 6 tuổi mà trẻ con nhỉ? Bỗng Thu Hương nhìn thấy có cô bé đang lấp ló dưới gốc tùng cười khúc khích. Cô bé rất xinh xắn, mái tóc dài đen nhánh có nét thân quen, Thu Hương liền đưa tay vẫy vẫy.
Phù Dung thấy Thu Hương vẫy mình nhưng vẫn đứng im vì bà nội đã cấm không được gần thiếu gia, tiểu thư và không được gọi anh chị. Bà nội dữ lắm, hôm nọ cô sơ ý làm vỡ chiếc bình pha lê trong phòng khách lúc vào phòng khách dọn dẹp nên bị bà phạt quỳ gần 2 tiếng nhưng sợ nhất là ánh mắt của bà. Bà nói là làm nên cô không dám trái lời. Phù Dung vội chạy trở lại cuối vườn.
Thu Hương thấy thái độ lạ lùng của cô bé đó liền quay ra hỏi mẹ:
-Mẹ ơi! Nhà mình mới có người làm mới hả mẹ?
- Sao con lại hỏi thế? – Ngọc Diệp quay ra hỏi con.
- Con thấy vừa nãy có cô bé trông xinh xắn đứng ở góc kia kìa? – Thu Hương chỉ tay về chỗ Phù Dung vừa đứng.
Chưa kịp để Ngọc Diệp trả lời thì Hoàng Vinh xen vào:
-Xinh không em? Sao anh không thấy?
- Anh cứ mải giỡn thì biết cái gì cơ chứ? Mà vừa thấy nói gái xinh thì anh sáng mắt lên. Đồ háo sắc – Thu Huong lườm anh Hai một cái rồi quay ra mẹ: – Mà cô bé vừa thấy con liền bỏ chạy.
Ngọc Diệp lúng túng không biết nói sao, lũ trẻ chỉ biết loáng thoáng chúng có một đứa em nhưng với chúng, nó không tồn tại vì trong gia đình không ai nhắc tới. Sự xuất hiện của Phù Dung đang làm đảo lộn cuộc sống êm đềm của gia đình. Mẹ chồng cô vốn có bệnh tim, sức khỏe không tốt, cả đời bà vất vả cùng với sự ra đi đột ngột của ông làm bà đã tưởng như đã không đứng được.
Thu Hương thấy sự lung túng trên gương mặt mẹ, sự bất lực trên khuôn mặt ba. Chả lẽ cô bé vừa rồi chính là…. Không, cô nhớ có lần nghe lén câu chuyện của ba mẹ thì… Vậy bà nội sẽ sao đây? Bà vì cả gia đình đã nén nỗi đau mất ông mà sống vui vẻ lên. Trong đầu cô ong lên, không gian trở lên im ắng khiến Hoàng Vinh cảm thấy kỳ lạ. Bỗng có giọng nói vang lên phá tan nó:
- Không cần quan tâm tới sự tồn tại của con bé đó. Mấy đứa này thật tình, về mà không thèm báo trước.
- Bà nội! – Hai anh em cùng reo lên – Tụi con nhớ bà lắm, nhớ cả món ăn của bà vú nữa.
Hai anh em tíu tít khi thấy cả bà vú và ông quản gia. Lâu lắm gia đình mới có không khí như vậy. Bà Hoàng nhìn hai đứa cháu nội yêu mà cảm thấy ấm lòng. Giá ông ấy còn sống thì hay quá?
-Vú à? Chúng nó nhớ vú hơn nhớ tôi đấy. – Giọng bà mang chút dỗi hờn làm cả nhà phá lên cười. Tiếng cười hạnh phúc ấy làm cho một người từ xa nhìn cảm thấy thèm thuồng, hâm mộ.
- Thế thì tôi cảm thấy vô cùng tự hào – Bà vú nhoẻn cười xoa đầu hai đứa nhỏ mà bà coi như cháu của mình.
- Tụi con nhớ ngang nhau a? Không thiên vị đâu nhưng mà bây giờ ai cho con nhìu nhìu đồ ăn ngon thì con yêu nhìu, nhớ nhìu hơn – Hoàng Vinh lém lỉnh trả lời.
- Cha bố anh! Sinh viên năm cuối rồi mà còn lém chuyện thế đấy.
Bà Hoàng cười rạng rỡ. Bữa ăn tối xum vầy đầm ấm quá và nó quên đi sự tồn tại của một cô bé đang nhìn qua ô cửa một cách thèm thuồng, khao khát về một bữa cơm gia đình ấm áp mà cô chưa bao giờ được hưởng.
Phù Dung lau vội những giọt nước mắt trên má vội quay bước đi. Cô mong muốn mà không được. Từ ngày cô về đến giờ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nét mặt rạng ngời, hạnh phúc cùng ánh mắt ấm áp, dịu dàng của cả nhà. Anh chị cô thật hạnh phúc làm cô cảm thấy ganh tỵ quá. Bao giờ cô mới được thế đây?
Phù Dung hâm lại chỗ canh cô nấu trưa nay còn dư bỏ đi thì phí mà cô một thân một mình, nấu cho qua bữa là được rồi, không cầu kỳ. Cơm cũng chả có gì chỉ có tô canh rau ngót với đĩa xoài chấm cùng với mắm. Xoài trong vườn có hẳn cây mà hổng ai hái thật là phí, Phù Dung liền hái thay thức ăn. Nói thật, ông quản gia chỉ cung cấp gạo với ít rau quả cùng ít gia vị còn thức ăn thì cũng ít khi có lắm mà cô nghĩ là ông nén bà vú mang ra. Nếu có thì chỉ là đậu phụ hoặc lạc rang lên ăn dần, Phù Dung đành phải tự kiếm thôi mà hồi ở quê cô cũng đâu được như thế này nên giờ có thế này thì không có gì phải phàn nàn cả.
Đang chuẩn bị dọn cơm ra hiên ăn cho mát thì Phù Dung thấy Thu Hương đang đi về phía chỗ mình làm cô cảm thấy sợ hãi, lo lắng. Thu Hương tiến lại phía Phù Dung, càng tới gần cô càng khẳng định Phù Dung giống mẹ hơn cả cô. Lúc rồi, cô tranh thủ lúc cả nhà bận rộn chia quà đã hỏi ông quản gia và đúng như cô nghĩ Phù Dung chính là em út của mình.
-Tiểu thư có gì sai bảo? – Phù Dung lúng túng hỏi khi thấy Thu Hương lại gần.
- Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? – Thu Hương dịu dàng hỏi khi thấy rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt cô bé.
- Em tên Phù Dung, 15 tuổi. Tiểu thư có gì dạy bảo?
- Gọi chị được rồi. Chị tên Thu Hương, 21 tuổi. Sinh viên năm 3 ngành quản trị kinh doanh. Em học ở đâu?
Những câu hỏi giản dị nhưng đầy quan tâm không chút xa lạ lẫn khinh miệt khiến cho Phù Dung bớt lo lắng vững tâm trả lời:
-Em học lớp 10 nhưng mà em không biết sẽ học ở đâu vì ông quản gia nói đang xin cho em vào một trường gần đây.
- Thế à? Mà em chuẩn bị ăn cơm đấy à? Xem có món gì ngon nào, mời chị được không ta?
- Em chỉ sợ chị chê cơm rau của em thôi.
Thu Hương nhìn mâm cơm trên bàn mà cảm thấy xót xa cho đứa em gái lần đầu gặp mặt. Mâm cơm quá đạm bạc chỉ có tô canh rau ngót, đĩa xoài xanh cùng chén nước chấm. Phù Dung cảm thấy khó xử khi để chị Ba nhìn thấy mâm cơm nghèo nàn của mình, cô ái ngại nói:
- Em vụng về nên chỉ có thế thôi, chị đừng cười chê.
- Không, không. – Thu Hương sợ cô bé tủi thân nên vội xua tay. – Trông cũng ngon mà.
- Thật à?
Hai mắt Phù Dung sáng rực lên khi nghe Thu Hương nói thế, lâu lắm rồi mới có người nói chuyện khen cô như thế.
- Cơm rau không dám mời nhưng mà trái cây thì em có a? Hồi chiều ra vườn, em thấy măng cụt được ăn rồi nên hái một ít. Chị ăn thử, ngọt lắm.
Nói rồi, Phù Dung chạy vội vào trong nhà để một mình Thu Hương lặng lẽ nhìn theo. Cô bé rất ngây ngơ, vui vẻ nhưng dường như sự xuất hiện của Phù Dung khiến bà và ba mẹ rất ưu tư, phiền muộn. Hình như hiểu được điều đó nên cô cảm thấy trên đôi mắt trong veo đó tháng u buồn và nét mặt cam chịu.
Phù Dung cầm rổ măng cụt được rửa sạch sẽ đưa cho Thu Hương rồi nhoẻn miệng cười :
- Chị mang vào cho cả nhà ăn. Ngọt lắm nhưng mà chị đừng bảo em đưa nhá.
Nhận rổ măng cụt của Phù Dung, Thu Hương nhẹ bước quay về nhà nhưng vẫn kịp nghe thấy giọng tinh nghịch của Phù Dung mà cảm thấy chua xót, không hiểu sao dù gặp lần đầu cô đã cảm mến đứa em gái này.
- Gấu ơi, ăn cơm thôi. Hôm nay có xoài chấm mắm ngon lém.
Từ ngày về đây sống, ăn cơm một mình buồn, Phù Dung có mỗi gấu bông làm bầu bạn nên làm gì cô cũng gọi gấu bông. Cuôc sống tuy buồn tẻ nhưng được gần ba mẹ cũng ấm áp phần nào. Hy vọng thời gian sẽ làm cho cả nhà đón nhận cô.
Từ ngày anh chị về không khí trong gia đình ngày càng trở lên ấm áp, rộn rã tiếng cười cũng khiến Phù Dung cũng thấy vui lây. Anh chị hay gây lộn khiến cả nhà lúc nào cũng phải đứng ra hòa giải. Anh Hai không quan tâm lắm đến sự tồn tại của cô, chị Ba thì thi thoảng cũng ghé cô chơi. Bà nói với cô anh chị về nhà thêm việc mà bà vú quản không được hết việc nên cô phải làm một số việc nhà như rửa bát, lau dọn trong nhà, phụ bà vú mang đồ…
Hàng ngày cô phải dậy sớm quét tước sân vườn, lau dọn sân vườn; lúc cả nhà ăn sáng thì dọn các phòng… Những công việc không tên quấn lấy cô khiến Phù Dung bận rộn cả ngày, những ngày đầu không quen việc còn bị bà vú mắng té tát nhưng cô không dám nói chỉ im lặng làm thôi.
****
Hết hè, anh chị theo ba mẹ về thành phố tiếp tục học. Phù Dung cũng theo ông tới trường học mới. Ông quản gia nói trường hơi xa nhà một chút nên cô phải cố gắng dạy sớm một chút và hôm nay, cô đến trường. Bước theo cô chủ nhiệm về lớp, lòng cô đầy hồi hộp và lo lắng.
- Giới thiệu với cả lớp, hôm nay lớp mình có thành viên mới. Bạn tên Phù Dung, hy vọng lớp mình giúp bạn sớm hòa đồng.
- Chào các bạn. Mong được sự giúp đỡ của các bạn.
Phù Dung khẽ mỉm cười nhìn cả lớp. Cả lớp đều xuất thân từ gia đình làm nông nghiệp nên ai cũng thân thiện, vui vẻ nhưng cũng rất lam lũ, vất vả. Cô xếp Phù Dung cạnh một cô bạn tên Đan Phượng. Cô bạn đen nhẻm, dáng dong dỏng cao nhưng nụ cười rất tươi và thân thiện.
- Bạn ở đâu vậy?
- Mình ở khu An Sinh.
- Oa, đó là khu nhà giàu đó nghen!
- Mình chỉ ở nhà người quen thôi. Ba mẹ mình đi làm ăn xa, không nuôi được mình.
Phù Dung mỉm cười e lệ với Đan Phượng, lần đầu cô nói dối nhưng nói ra sự thật thì ai tin cơ chứ. Đan Phượng thoáng cái nhìn thông cảm với cô, không ngờ cô bạn mới cũng hoàn cảnh ghê cơ. Cô luôn nghĩ chỉ có nhà cô nghèo, ba mẹ vất vả mới nuôi được cô, ai dè Phù Dung ba mẹ còn không nuôi nổi phải gửi người quen. Một sự đồng cảm nhen nhói trong cô….
Từ hôm đó, tình bạn của hai người được nhen nhóm tr
ong hai người. Hai người cùng đợi nhau đi học, nói chuyện và tâm sự. Từ ngày cùng học với Phù Dung, môn toán của Đan Phượng ngày càng trở lên tốt hơn vù nhà nghèo nên cô không thể đi học thêm, môn toán lại kém tệ. Phù Dung thì thích nhất là được về nhà của cô bạn.
Nhà của Đan Phượng có một khu vườn trồng rau rộng lắm lại có thêm ao cá to oạch nhưng sao họ vẫn nghèo nhỉ? Trước nhà là một cánh đồng rộng lớn, gió thổi mát rượi. Cảm giác thật thoải mái, không khí trong lành vô cùng. Ba mẹ Đan Phượng cần cù chất phác, họ hiền khô chỉ mải miết lo nuôi hai con ăn học. Anh Hai của Đan Phượng tên Lâm Phong đang ôn thi đại học. Anh học chăm chỉ nhưng nhà nghèo nên năm ngoái dù đỗ anh cũng không đi học.
-Hai đứa kia vào ăn cơm đi để Phù Dung còn về sớm.
Mẹ Đan Phượng gọi hai cô vào ăn cơm khi hai đứa còn đang mải quốc nốt cái vườn để gieo vụ rau mới.
-Bác à? Con thấy nhà ta sao không dùng góc vườn kia nuôi thêm bò, nuôi heo. Để thế phí lắm.
Phù Dung đang dọn mâm cơm chợt quay ra hỏi bác Tám gái nhưng bac cười bảo:
-Thì bác trai đang tính nhưng mà chần chừ hoài.
- Bác à? Con thấy nhà ta cũng nên nuôi ít heo cái với bò cái sinh lấy con. Nhà ta có vườn rộng thì sao không tận dụng chứ? Lại thêm cái ao cá thì con nghĩ nhà ta nuôi cá hơn cứ để không?
- Con nghĩ Phù Dung nói đúng đấy mẹ. Cứ để vừa phí mà nhà ta nghèo vẫn hoàn nghèo thôi.
Lâm Phong không biết từ lúc nào lên tiếng nói rồi quay ra hai đứa bảo chúng:
-Không đi học à? Sắp thi rồi đấy?
- Anh Hai! Đừng nhìn thấy tụi em là thấy học a? Tụi em cũng chăm chứ bộ.
Lâm Phong khẽ cười trước sự lí lắc của cô em này rồi nhìn Phù Dung với ánh mắt dịu dàng, ôn nhu, không hiểu sao vừa nhìn thấy cô bé anh đã có cảm giác rất lạ. Cô bé rất đáng yêu, dịu dàng, có nụ cười rất ngọt ngào, phải công nhận nếu lớn thêm chút nữa thì cô bé quả là hoa khôi?
-Anh đi làm về rồi đấy à? Vừa học vừa làm chắc là mệt lắm nhỉ? – Phù Dung khẽ hỏi, đôi mắt khẽ cụp xuống tránh ánh nhìn của anh.
- Không mệt lắm đâu. Năm sau anh thi học viện Quân sự sẽ không phải đóng học phí như các trường khác.
- Vậy a?
- Uhm.
Lâm Phong cười rất tươi khẽ xoa đầu cô. A, Đan Phượng biết rồi nhé! Anh Hai thích Phù Dung. Cũng đúng, Phù Dung hiền, dịu dàng lại dễ thương. Phù Dung luôn hòa đồng với mọi người nhưng chưa bao giờ thấy Phù Dung nhắc tới ba mẹ mình. Chắc có uẩn khúc gì đây nhưng sau này Phù Dung làm chị dâu của cô thì tốt quá, phải vun vào mới được….
*****
3 năm sau…
- Phù Dung? Anh Hai mình hỏi cậu tính thi trường nào? – Đan Phượng quay ra hỏi khi thấy Phù Dung đang loay hoay làm tập toán.
- Đại học Luật.
Phù Dung ngẩng lên trả lời rồi lại tiếp tục làm bài tập của mình. Cô rất muốn sau này có thể giúp ba mẹ vì có lần cô nghe cả nhà nói chuyện rằng công ty luôn gặp khó khăn về luật trong các hợp đồng mặc dù đã tốn nhiều tiền để thuê phí luật sư. Cô quyết tâm học luật để sau này có thể giống anh chị phụ giúp ba mẹ. Hai anh chị sau khi ra trường đã về công ty giúp đỡ ba mẹ rất tốt, làm bà nội tự hào lém.
- Sao lại học luật làm chi?
- Mình muốn mai này giúp ba mẹ mình.
- Họ có coi bạn là con đâu cơ chứ? - Đan Phượng chu môi đáp. Sau khi chơi lâu với nhau, Đan Phượng thấy lạ vì sao ba mẹ Phù Dung không bao giờ quan tâm tới cô, không bao giờ đến dự họp lớp mà cô bạn thì không bao giờ nói tới ba mẹ mình. Đan Phượng gượng ép mãi cô bạn mới không kể hết mọi chuyện. Thảo nào, mỗi lần đến nhà Đan Phượng luôn thấy Phù Dung nói cô thật hạnh phúc, thích ghê? Cô ở gần ba mẹ mà không được gọi, không được quan tâm, yêu thương. Phù Dung như cây cỏ dại tự sinh tự diệt.
- Đừng nói thế? Mình cũng không nghĩ gì đâu? Mà phải học đi? Sắp thi rồi đấy? Anh Hai khỏe không?
- Khỏe như voi? Đang huấn luyện trên Đà Lạt. Chả biết làm công an thì sao chứ. Quá vất vả!
- Nhưng anh Hai học giỏi, kỳ nào cũng học bổng. Sướng ghê cơ.
Anh Hai của Đan Phượng đỗ Học việc quân sự với điểm số cao nhưng ngành anh học vất vả đi huấn luyện suốt nhưng mỗi độ về nhà là luôn quan tâm, yêu thương hai đứa. Ba mẹ Đan Phượng rất yêu thương và coi Phù Dung như con, đối xử như hai anh em Đan Phượng làm cho cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Biết rồi. Biết hai người giỏi? – Đan Phượng cười trêu bạn.
- Hai người cái gì? Lo làm bài đi? Tôi mới kiếm được quyển đề Toán trên thư viện này. Làm không?
- Dại gì không làm cơ chứ? Giá mà mình được đi ôn luyện như tụi nó nhỉ?
- Uhm . Nhưng mà chúng ta làm gì có nhiều tiền mà đi ôn luyện chứ. Mắc lắm…
Phù Dung thở dài nhìn cô bạn của mình. Ba mẹ Đan Phượng cố lắm mới cho nó đến trường học nói chi cho đi ôn thi Đại học, còn Phù Dung thì không dám xin vì mỗi lần cô xin tiền đóng học bà vú luôn cằn nhằn sao mà tốn kém thế, học tốn kém mà chả biết có ra gì không, thà để tiền đấy cho tiểu thư, thiếu gia đi du học thì có lợi hơn sau còn về giúp gia đình. Hai người vốn thông minh lại có khiếu nữa nên được ba mẹ coi trọng lắm. Phù Dung đành tự mình ôn, mượn vở những bạn đi ôn để xem bài.
Cô về nhà thì thấy biệt thự đã lên đèn, mọi người chuẩn bị ăn cơm. Từ này ra trường, anh chị đã về ở luôn biệt thự. Cả nhà như tràn lên sức sống làm ai cũng vui vẻ, ấm áp. Thu Hương thi thoảng có hỏi cô về học tập, cuộc sống còn Hoàng Vinh thì không bao giờ quan tâm. Phù Dung đã quen nếp sống ở đây, cô không dám bén mảng lại gần biệt thự hoặc bất cứ ai trong gia đình nếu không có việc. Cô vừa nấu cơm vừa tranh thủ học bài thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười vang lên từ nhà trên mà không khỏi nở nụ cười.
- Phù Dung. Bà gọi con lên. – Ông quản gia khẽ gọi.
- Dạ! Con lên ngay đây.
Phù Dung tất tả chạy lên biệt thự. Mọi người đang ăn cơm, cô khẽ cúi mặt xuống, giọng lý nhí:
-Dạ. Bà gọi con…
- Sao chậm chạp thế hả? Mày đúng là đồ ăn hại? – Bà nội quát lên, giọng đầy tức giận.
- Bà đừng nói thế? – Thu Hương lên tiếng ngăn bà lại – Em còn nhỏ.
- Cháu thật là…. – Bà nhẹ giọng nhưng quay ra Phù Dung gắt – Mày đứng đó. Lên lầu dọn dẹp các phòng ngay. Chả được cái tích sự gì cả.
- Dạ. Con biết rồi ạ?
Phù Dung vội quay gót lên lầu hai ngay không dám chần chừ. Công việc của cô mấy năm nay luôn là vậy, dọn dẹp các phòng của ba mẹ và anh chị thật sạch sẽ, gọn gàng. Cô không dám lơ, luôn cố gắng làm việc của mình thật tốt. Dù đã được vào phòng nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy choáng ngập và thích thú. Các phòng đều rất đẹp, màu sắc trang nhã, tiện nghi, hiện đại nhưng không kém phần sang trọng nhưng cô thích nhất phòng chị Ba. Phòng như phòng công chúa vậy, có hẳn một tủ quần áo to đùng nhưng mà thích nhất là có một tủ sách mà toàn là sách tiếng anh. Những cuốn sách cô chỉ nghe cô giáo giới thiệu thôi. Cô thi khối D, những cuốn sách tiếng anh này thật hữu ích nên lần nào cô cũng cố gắng dọn dẹp các phòng thật nhanh để có thời gian đọc những cuốn sách này ngay tại phòng.
Hôm nay cũng vậy, sau khi dọn dẹp xong xuôi thấy mọi người vẫn ở dưới nhà nói chuyện vui vẻ, Phù Dung ngồi bệt xuống sàn nhà đọc tiếp cuốn Ngữ pháp tiếng anh. Đây là cuốn sách quý, cô chỉ nghe cô giáo nói rằng những cuốn ngữ pháp phát hành bây giờ không thể bằng được nhưng vì nó xuất bản lâu lại rất đắt nên khó có thể sở hữu, không ngờ chị Ba lại có. Cô chăm chú đọc, phần nào khó thì ghi vào một tờ giấy để tìm hiểu sau nhưng Phù Dung trời cho một trí nhớ tốt, khả năng học tiếng anh rất tốt.
Thu Hương ngoài cửa phòng nhìn thấy Phù Dung không khỏi xúc động. Cô biết Phù Dung rất thích học, mỗi lần vào dọn phòng cô thường rất lâu, cô để ý mới biết con bé vừa dọn dẹp vừa là đọc sách.
- Em làm gì mà lấp ló như kẻ trộm trước phòng mình vậy. – Hoàng Vinh ngó cô em gái cưng của mình đầy nghi hoặc.
- Phù Dung đang ở trong phòng em?
- Thì sao chứ? Phòng em cứ nghỉ ngơi. Liên quan gì tới con nhỏ đó chứ.
- Em ấy đang đọc sách. Vào phòng rất ngại.
- Gớm! Cái loại đấy đọc cái gì, không làm hỏng sách là tốt rồi?
- Anh Hai kỳ thật! Đi sang phòng anh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT