It’s too late.

Guni nhìn sâu vào đôi mắt JH, cô đang chờ câu trả lời từ phía anh. Còn anh, anh đang rối trong đám suy nghĩ của mình.

Reng……….reng

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ ko gian yên ắng giữa 2 người, Ji Hoo nhẹ nhàng lấy điện thoại ra và trả lời

- mình nghe đây Yi Jung

- …………………

- Cái gì cơ? Jae Kyung đi đâu? Khi nào? – giọng anh trở nên hoảng hốt

- ……………….

- Mình biết rồi, mình đi ngay

Cúp máy, Ji Hoo bỏ chạy ngay ra khỏi nhà thờ trong ánh mắt ngỡ ngàng của GuNi, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cả

- chị JK đi đâu? Oppa………………….. – cô hét theo JH nhưng anh ko quay trở lại, mối quan tâm duy nhất bây giờ của anh là Jae Kyung

Mặc dù đang trong trạng thái hỗn loạn nhưng 1 người như Ji Hoo thì luôn lấy lại bình tĩnh 1 cách nhanh nhất, anh nhảy vào xe nhưng ko quên gọi cho Woon Bin

- mình đây, nhà thờ ở phố KangNam, Guni ở đó – 1 cách nhanh chóng anh cúp máy, bấy nhiêu đó thôi thằng bạn anh cũng hiểu rôì, ko cần phải nói nhiều

Anh cho xe phóng với tốc độ kinh hoàng nhất từ trước đến nay, có lẽ đây là lần đầu anh chạy xe 1 cách vô kiểm soát như thế này sau trận đua xe với Jun Pyo.

Nhưng mặc tất cả, anh cần phải gặp Jae Kyung, đó là điều anh cần biết nhất hiện nay, tự nhiên anh có cảm giác, 1 cảm giác lạ lùng rằng đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô.....

[ JK yang, anh xin em đấy, đừng đi, đừng đi mà, chỉ cần em ở lại anh sẽ trả lời câu hỏi ngày hôm qua, chỉ cần em ở lại thôi JK yang, đừng đi] – JH vừa lái xe vừa rối mồng trong đống suy nghĩ của mình, bất giác nước mắt anh rơi, đã bao lâu rồi nước mắt của JH ko còn chảy?

------------------------------------------------

Còn 1 mình ở lại nhà thờ, GuNi dường như ko còn chút sức lực, cái quay đầu chạy đi 1 cách điên cuồng của anh khi nghe đến cái tên Jae Kyung đã là câu trả lời chính xác nhất rồi

Chợt Guni nhận ra tình cảm của mình ko là gì so với tình cảm của Ji Hoo dành cho Jae Kyung, cô đã thua cuộc, thật sự thua cuộc……….

- thế là hết – GuNi lẩm bẩm trong nước mắt, cô ko muốn khóc nhưng ko hiểu sao nước mắt lại cứ rơi

- như vậy ko phải là kết thúc mọi chuyện con à – GuNi quay lại nhìn, một bà sơ với khuôn mặt phúc hậu đang đặt tay lên vai cô và mỉm cười như 1 lời an ủi

- ý sơ là sao ạ? – GuNi thắc mắc

- ý ta là, ko phải khi bị mất đi một thứ gì đó thì coi như mọi thứ đều mất hết con à. “Cái gì của mình sẽ là của mình” , con hiểu điều đó chứ

- một chút ạ

- vậy nên con thấy đó, có thể chàng trai đó ko dành cho con, cậu ta đã có soulmate của riêng mình, và chắc chắn ở một nơi nào đó, vào một ngày nào đó con cũng sẽ tìm thấy soulmate của chính mình mà thôi- bà sơ mỉm cười nhìn GuNi

- sơ tin vào soulmate ạ? – GuNi tò mò

- nếu nói ko thì là ta nói dối. Mặc dù đi tu nhưng ta vẫn luôn tin vào thuyết học Soulmate, ta luôn mong những người thật sự thuộc về nhau luôn luôn đựơc hạnh phúc. Vì vậy con gái à – bà sơ nắm tay GuNi, nhìn vào mắt cô – chắc chắn con sẽ tìm được tình yêu đích thực

- nhưng khi nào ạ ? – GuNi nheo mắt

- đừng quá nôn nóng, mọi thứ sẽ có trình tự của nó, ta chỉ khuyên con 1 điều thôi « hãy bắt lấy mọi cơ hội mà con có, vì cơ hội chỉ đến với con một lần thôi », để cho người con trai kia có hạnh phúc của riêng mình cũng là cách con thể hiện tình yêu đó con gái à. - Bà sơ mỉm cười nhìn Guni

- ý sơ là con nên để anh ấy đến với người mà anh ấy yêu – Guni nheo mắt - phải, đó chẳng phải là sự lựa chọn tốt nhất sao ? Và con à, con có biết tình yêu và ngộ nhận chỉ cách nhau có 1 đường kẻ thôi ko ?

- ý sơ là có thể con đang ngộ nhận ?

- ta cũng ko thể khẳng định điều gì cả, hãy nghe trái tim con lên tiếng con gái à. Thật ra yêu và ngộ nhận có một điểm khác nhau rất lớn đó là khi yêu thì ko có nghĩa là sẽ phải sở hữu, con hiểu chứ

- sở hữu ? – Guni tỏ vẻ khó hiểu

- khi yêu người ta sẽ làm tất cả cho người mình yêu chứ ko phải là muốn người đó thuộc về mình, con hiểu chứ ?

- con hiểu rồi, con sẽ suy nghĩ lại

- Tốt lắm con gái- bà đứng dậy – sắp đến giờ làm lễ rồi ta còn việc phải làm, hãy suy nghĩ về những gì ta nói nhé, ta mong con sẽ hạnh phúc

Rồi bà sơ bước đi về phía cánh cửa bên hông nhà thờ

- khoan đã thưa sơ, con có thể đến gặp sơ vào những lần sau nữa chứ ạ ? – GuNi nói với theo, bà sơ quay lại nhìn cô mỉm cười và gật đầu.

Nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của cô, có lẽ cô gái này đã hiểu ra 1 chút gì đó rồi

----------------------------------------------

Ji Hoo thắng xe 1 cách cấp bách ngay trước cửa sân bay, chiếc xe chưa dừng hẳn thì anh đã bay ngay ra khỏi xe.

Vừa chạy anh vừa ngó dáo dác tìm hình bóng quen thuộc đó, nhưng ko thấy. Anh như điên lên khi lùng sục khắp cái sân bay đó. Anh vô vọng ngồi sụp xuống ngay tại sân bay.

- Ji Hoo sunbae

Anh quay phắt lại nhìn, nhưng ko phải cô, ko phải người mà anh cần tìm, mà là JanDi và Jun Pyo cùng với Yi Jung và Ga eul

- cố ấy đi rồi – Jun Pyo buồn bã thông báo

- em xin lỗi sunbae, bọn em đã đến trễ và unni đã đi rồi – Jan Di nói gần như muốn khóc, trong khi Ga Eul đã khóc trong vòng tay Yi Jung từ bao giờ

- cô ấy đã bay trước khi bọn tớ đến gần nửa tiếng, tớ ko thể ngờ cô ấy lại đi nhanh như vậy – Yi Jung thở dài

Anh đứng dậy đi về phía 4 người bạn của mình – ko sao đâu, mọi người đừng như vậy, anh sẽ sang Mỹ tìm cô ấy sau, cô ấy ko đi luôn đâu – anh gượng cười để trấn an những người bạn cũng như chính bản thân mình

- chúng ta về thôi – Ji Hoo kết thúc mọi chuyện trong khi mọi người ai cũng ngỡ ngàng trước sự bình tĩnh đến đáng sợ của anh

- sunbae……… - Ga Eul lên tiếng

anh chỉ mỉm cười như trấn an mọi người, họ cùng nhau ra về

Nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với tương lai của những con người này.

Anh đã thầm van xin em

Nhưng em đã ko nghe thấy

Anh ko muốn em đi

Nhưng em đã ra đi

Anh muốn nói "anh yêu em"

Nhưng em đã ko cho anh cơ hội đó

Anh xin em

Hãy quay về

Hoặc anh sẽ tìm em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play