Sáng ra, nó thức dậy trong một trạng thái hoàn toàn thoải mái. Cứ như đã ngủ một giấc dài cả trăm năm vậy. Tối qua Đình Duy nói sáng nay họ sẽ đi sớm cho kịp giờ nên nó lật đật đi đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống dưới nhà.
- Sao mặt anh bị bầm tím nhiều chỗ vậy? - Nó nhìn chàng bác sĩ bằng ánh mắt ngạc nhiên.
- Tối qua tôi đi xuống dưới nhà, không thấy đường nên bị té ở chân cầu thang - Đình Duy vừa nói vừa lấy tay xoa cằm.
- Cậu ấy không sao đâu. Lâu lâu đổi màu da một chút cho khác lạ ấy mà - Anh đang nhâm nhi tách cà phê bỗng cất giọng châm chọc
- Khi nào các anh đi? - Nó nhìn hai người họ.
- Uống xong ly cà phê là bọn anh đi ngay.
- Gấp vậy sao…?
Vừa lúc ấy, Gia Đức từ trên lầu cũng đủng đỉnh đi xuống. Nhìn thấy Nhi, con người đó bỗng nở một nụ cười hết sức nham hiểm. Nó thấy sợ nên vội quay mặt đi. Còn anh thì đứng bật dậy, chân nhanh nhẹn đi về phía người anh họ của mình:
- Em nói chuyện riêng với anh một lát được không?
- Được chứ - Gia Đức nhìn anh, gật đầu đáp.
Hai người họ tính làm gì vậy? Nó nhoài người nhìn theo bằng ánh mắt nửa tò mò nửa lo lắng. Mặt mũi gã đó làm gì mà cũng thâm tím cả thế kia?
- Gia Tuấn chỉ đi có một lát thôi. Làm gì mà mặt mày cô như đưa đám thế ? - Tự Quân nhìn nó cười hỏi.
- À không tôi... - Nó lật đật ngồi ngay ngắn lại - ...Lát nữa anh cũng đi với họ phải không?
- Không. Gần tối tôi mới lên đường. Từ đây đến đó gần mà.
- Nửa ngày đường mà gần ư? - Nó bằng giọng không thể nào tin nổi.
- Đó là vì hai cậu ấy đi bằng xe...chạy trên bộ. Còn tôi dùng "xe chạy bằng gió" nên đương nhiên phải nhanh hơn rồi.
Lúc bấy giờ Nhi mới nhớ ra Tự Quân có một phương tiện di chuyển đặc biệt hơn người khác. Chiếc phong xa của anh ta bay lượn trên bầu trời với tốc độ của những cơn gió thì có khác gì so với đi máy bay đâu. Giá như Gia Tuấn cũng có một cái thì hay biết mấy. Như vậy nó sẽ có thêm thời gian được ở bên anh…
--OO--0--OO--
Không chỉ mình Nhi mà cả Gia Đức cũng bị anh làm cho ngạc nhiên bởi thái độ nghiêm túc một cách khác thường. Nhưng hắn ta không hỏi mà chỉ im lặng đi theo cậu em đến một chỗ vắng vẻ trong vườn.
- Mặt anh bị sao vậy? – Tuấn đột ngột dừng lại.
- Sao? À, anh vừa đánh nhau với người ta.
- Tự nhiên sao lại đánh? Họ sinh sự với anh ư?
- Tối qua anh đi uống rượu với vài người bạn cũ, lúc về gặp mấy thằng du côn nên có "choảng" nhau với chúng một trận.
- Sao cũng được. - Anh đút tay vào túi - Hôm nay em rủ anh ra đây là để trao trả một vật.
Nói đoạn thì chìa chiếc chìa khoá ra trước mặt Gia Đức, giọng lạnh lùng nhưng từ tốn:
- Đây có phải là của anh không?
- Làm...làm thế nào em tìm ra nó vậy? Anh làm mất đã hai hôm nay mà không biết ở đâu - Gia Đức thoáng giật mình.
- Em nhìn thấy nó ngay trước cửa phòng Vân Nhi - Anh nhìn ông anh họ của mình - Lúc đầu, em cứ tưởng là của cô ấy đánh rơi. Sau đó hỏi chị Thu Hương mới biết thì ra trong nhà còn hai người nữa cũng có chìa khoá phòng cô ấy là chị ấy và anh.
- Chắc lúc đi qua đó anh vô tình đáng rơi. Cảm ơn em đã nhặt dùm nhé. - Hắn ta lật đật cầm chiếc chìa khoá lên.
Thế nhưng anh đã giật tay lại và tiến sát lại chỗ Gia Đức:
- Em cảnh cáo anh. Đừng tìm cách đến gần cô ấy cho dù là vì bất cứ lí do gì.
- Em đang nói gì vậy? Anh thật chẳng thể nào hiểu nổi - Gia Đức cười nói.
- Anh muốn hiểu hay không cũng được. Chỉ cần nhớ một điều: Tránh xa bạn gái em ra! Nếu không, dù có là anh em... - Ánh mắt anh đầy vẻ đe doạ -...em cũng không tha cho anh đâu.
Dứt lời, anh ném chiếc chìa khoá lên trời rồi đi thẳng vào trong nhà mà không nói thêm câu nào khác.
- Rồi sẽ có ngày cậu hiểu vì sao tôi lại làm thế....Rồi sẽ có ngày cậu phải quỳ xuống mà cảm ơn tôi vì đã cứu cậu khỏi một kế hoạch xấu xa... - Gia Đức nắm chặt chiếc chìa khoá trong lòng bàn tay, nghiến răng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT