Cả hai đi lang thang trong rừng rậm rạp. Nắng len lỏi chiếu xuống mặt đất như hoa. Nó đi trước còn anh ở phía sau. Không ai nói với ai câu nào. Tay trái của nó nắm lấy tay phải. Mắt nó thì cứ mãi nhìn xuống mấy đầu ngón chân. Nếu ở thành phố chắc rằng người ta sẽ nghĩ nó đang nhặt tiền cắc. Đột nhiên nó dừng lại, ngoái đầu ra sau nhìn anh hỏi:

- Chúng ta đang ở đâu vậy?

- Tôi cũng không biết. - Anh nhún vai.

- Liệu...lát nữa có gặp thêm con khủng long nào nữa không?

Anh đút tay vào túi quần và đi lại gần nó nói:

- Cũng có thể.

- Hả? - Giọng nó run run làm anh phì cười.

- Tôi đùa đấy. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi đến nơi này.

Nghe vậy nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó lại nhìn anh, bây giờ thì nó không còn sợ anh nữa mà tự tin hẳn ra:

- Hình như anh không biết sợ. Tôi thấy lúc nào anh cũng có thể đùa được.

- Thật tình mà nói thì trước giờ chưa việc gì có thể...làm trái tim tôi đập nhanh hơn bình thường.

- Tôi sẽ chờ xem lúc hoảng sợ trông anh như thế nào. - Nó mỉm cười rồi quay mặt đi mà không nhận ra rằng sau câu nói ấy trên mặt anh thoáng chút u buồn.

Trời tối, nó với anh ngồi đối diện nhau qua ngọn lửa. Anh nói đợi ngày mai, khi mặt trời lên, họ sẽ theo đó đi về hướng Đông, thể nào cũng tìm được đường ra. Bởi vì theo anh nhớ thì khu rừng này nằm về phía Tây nơi anh đang sống.

- Vậy còn cô? Nhà cô ở đâu? - Anh đột ngột hỏi.

- Ở Biên Hoà - Nó trả lời mà đoán chắc 99.9% anh sẽ nói không biết đó là nơi nào.

- Biên Hoà? - Vẻ mặt anh đầy nghĩ ngợi - Sao tôi chưa bao giờ nghe tới?

Nó thở ra một hơi dài thườn thượt:

- Có nói anh cũng không tin đâu.

- Chưa kể làm sao cô biết? - Anh nhìn nó, tỏ vẻ chờ đợi.

Sâu trong ánh mắt ấy, nó tìm thấy sự chân thành. Thế là nó hít thật sâu rồi bắt đầu kể lại quá trình mình đến đây. Anh chỉ ngồi lặng im, hai tay chống lên đầu gối, các ngón tay anh đan vào nhau và vẻ mặt đầy suy tư. Cho đến khi câu chuyện của nó đã kết thúc được khá lâu anh vẫn không nói gì. Mặt nó buồn hiu. Nó biết khó lòng bắt anh tin vì chính bản thân nó cũng thấy điều mình nói hết sức vô lí. Nếu có cuộc thi chuyện bịa tệ hại nhất thì chắc là nó sẽ vô địch.

Nó ngồi im, nhìn xuống bàn tay mình. Nó thấy mình thật dại khờ khi hy vọng nhận được sự thông cảm từ một người xa lạ như anh. Chắc anh đang nghĩ nó là một con khùng hay cái gì đó đại loại như thế. Nó thấy nhớ ba mẹ, bạn bè và người thân. Nghĩ đến việc không bao giờ được gặp họ nữa là nó lại muốn khóc. Chắc hẳn giờ này ba mẹ đang tìm nó khắp nơi.

Đây là lần đấu tiên đứa con gái như nó một mình xa nhà. Nó nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Đáng lí ra lúc này nó phải lên giường sau khi chúc ba mẹ ngủ ngon rồi. Nhưng bây giờ, chẳng còn ai để nó chúc và cũng chẳng ai chúc nó nữa. Nó quay lưng về phía anh, che miệng khóc thút thít. Anh nhẹ nhàng đứng dậy và đi lại gần. Nó thấy anh khoác một cái áo lên người mình rồi từ tốn ngồi xuống trước mặt nó và hỏi bằng một giọng thật nhỏ nhẹ:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play