Từ chỗ ông trở về, nó ghé qua phụ chị Gia Nghi cắm mấy lọ hoa nhưng chỉ được một lúc thì Tuyết Dung đến và thế là chị ấy đuổi nó lên phòng ngay. Đó là một cô gái gây ấn tượng với nó từ lần đầu tiên gặp mặt bởi vẻ cao sang, kiều diễm khác người. Gia Khiêm nói Tuyết Dung là "bạn gái Gia Tuấn" và cũng là em của Tự Quân. Lần nào cô ấy cũng đến sớm để phụ chị Gia Nghi sắp xếp mọi việc nên được chị yêu quý lắm. Tự Quân vì là "tài xế bất đắc dĩ" nên phải theo tháp tùng. Tuyết Dung là người lạ còn tỏ ra hữu dụng như thế, nó không thể chấp nhận thân phận bù nhìn mãi như thế này được.

Nó mò xuống nhà bếp dậy lên mùi thức ăn thơm phức. Mấy cô chú dưới này thích nó lắm. Bởi nó hay chạy lăng xăng khi thì cắt hành, băm tỏi khi lại lấy hộ người này người kia cái chảo , cái nồi hoặc thỉnh thoảng hắt xì mấy cái cho vui cửa vui nhà ấy mà. Tuy có vất vả và phải làm việc trong sự lén lúc (vì chị Gia Nghi mà phát hiện là sẽ la nó ngay) nhưng nó vẫn thấy hả dạ vì ít ra mình cũng có đóng góp một phần công sức vào lễ mừng thọ của ông.

Buồn cười nhất là lúc anh Gia Khiêm tới năn nỉ ông thay đồ. Tất cả anh ấy nhận được chỉ là cánh cửa đóng sầm lại. Ông vẫn hí húi đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác mặc cho Gia Khiêm ở ngoài cửa hết khuyên nhủ đến van nài. Nó thấy anh đã đúng khi nói rằng ông sẽ giúp nó hết mình. Nếu không có một người từng trải như ông, tự thân nó chẳng làm được trò trống gì đâu.

Chiều về, xe cộ ra vào nườm nượp. Khách khứa đến đông dần trong khi phải đến tối buổi tiệc mới bắt đầu. Nó thấy ngồ ngộ vì hình như người ở đây có sở thích tới sớm. Chuyện này đối với thế giới của nó là một điều tưởng chừng như không thể. Thiên hạ mà chịu đến cho đúng giờ thì đã là phước đức lắm rồi. Nghe thì thấy chua chát nhưng sự thật là thế đấy...

Vườn hoa đang vào độ nở rộ nên hương thơm bay thoang thoảng. Nó bước thật nhẹ trên thảm cỏ mềm như nhung, đầu suy nghĩ vu vơ. Tại sao đến giờ này anh vẫn chưa về? Có khi nào không sắp xếp được công việc nên anh ở lại đó luôn không. Nó đưa chân đá văng một hòn đá xuống hồ nghe cái "tủm".

Mặt nước khuấy động và... Nó thấy có một người đang đứng sát ngay sau lưng mình. Nhưng khi nó ngoái đầu lại thì chẳng thấy ai. Nó nhìn xuống mặt nước một lần nữa. Chỉ còn đáy hồ với những chú cá vàng và vài hòn đá cuội hiện lên. Kinh hãi quá! Nó định chạy vào nhà thì chợt thấy đầu mình đau khủng khiếp. Nó lấy tay ôm mặt và ngã vật ra đất.

- Hãy rời khỏi đây mau. Tại sao con không nghe lời ta hả? - Giọng nói có vẻ tức giận.

- Con bé không được phép làm như thế. Nó phải ở lại đây cho đến khi sứ mạng được hoàn thành. - Một giọng khác vang lên, cũng đang bực mình không kém

- Cút đi! Đừng can thiệp vào chuyện của ta.

- Bà không thể ích kỉ như thế. Lợi dụng con bé để cứu thằng con bà rối tống khứ nó đi ư? Lệ Quyên, số mệnh Gia Tuấn đã định sẵn như thế. Và Vân Nhi sẽ không thể quay về một khi...

- Cô im ngay đi! - Người kia quát lên - Chỉ cần nó không ở đây nữa thì sẽ chẳng ai phải chết hết.

- Bà tưởng rằng mình có thể ngăn cản một chuyện đã lặp đi lặp lại hơn một ngàn năm nay? Bà tưởng mình là người đem Vân Nhi đến đây thì có thể bắt nó làm bất cứ điều gì mình muốn sao? Không phải đâu, tất cả đều do lời nguyền đưa đẩy. Con bé cứu mạng Gia Tuấn chỉ là một trong những móc xích dẫn đến lời nguyền thứ nhất mà không cần biết là bà có muốn thế hay không...Đừng làm mọi việc thêm rắc rối nữa.

- Nó không thể ở lại đây ngày nào nữa, lời nguyền thứ nhất vẫn chưa xảy ra, và nó sẽ không bao giờ xảy ra...

Người phụ nữ vừa dứt lời, nó thấy mình bị nhấc bổng lên cao rối ném thật mạnh xuống nước. Một sức mạnh vô hình dìm nó xuống tận đáy hồ lạnh lẽo. Ánh sáng mờ dần rồi tắt hẳn. Toàn thân nó tê cứng, không thể động đậy. Nó có thể cảm nhận được nước lạnh cóng đang từ từ tràn vào mũi, ngập khắp trong phổi. Không còn chút ôxi nào để thở, máu dồn xuống não khiến đầu nó muốn nổ tung. Thế là hết. Nó sẽ chết mà không biết vì sao hay như thế nào. Nhưng... biết đâu chết rồi nó có thể quay về với gia đình, với cuộc sống thường ngày vẫn làm nó thấy hạnh phúc. Thôi thì ra đi như thế cũng được. Thế giới này làm nó thấy mệt mỏi quá! Thế nhưng…

Nếu bây giờ chết đi, nó sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh nữa. Nó còn chưa kịp nói với anh lời chia tay, vẫn chưa kịp cảm ơn anh về tất cả những gì mà anh đã làm cho nó. Gương mặt hiền và đôi mắt thoáng buồn ấy không hiểu vì sao lại hiện rên rất rõ nét trước mắt nó, cơ hồ như có thể đưa tay chạm vào…

Nước trong hồ nổi sóng. Gió thổi ào ào làm lá cây bay xào xạc. Mặt nước bị dạt ra hai bên, nó với cả người ướt sũng dần nổi lên với những đốm sáng ngũ sắc lấp lánh bao quanh. Nhẹ nhàng nằm xuống bên bờ hồ, nó sặc sụa một lúc rồi ngất lịm. Cảnh vật lặng dần cho đến khi quay về trạng thái yên bình như lúc đầu.Màn đêm buông xuống kéo theo một cơn mưa tầm tã. Không ai biết nó ở đâu. Những giọt nước cứ thi nhau rơi vào mặt làm nó giật mình tỉnh lại. Nó chớp mắt rồi ngồi dậy, thấy toàn thân mình ê ẩm.

Chuyện gì đã xảy ra? Nhi không biết nữa. Có vẻ như buổi tiệc đã bắt đầu. Ánh đèn từ trong nhà rọi ra sáng choang. Nó lấy tay xoa đầu rồi thất thểu đi vào trong. Nó không muốn bị ai bắt gặp trong hoàn cảnh thảm hại này nên quyết định vào nhà bằng cửa sau. Vài anh vệ sĩ nhìn theo khi nó đi ngang qua. Bởi trông thảm thương quá. Giống như vừa đánh nhau với ai vậy. Đúng vậy. Nó đã chiến đấu để giành lại mạng sống nhưng là với một con ma. Có lẽ phải ghi nhớ chuyện này để mai mốt về nhà nó còn viết một cuốn truyện kinh dị cho bằng thiên hạ.

Nó bước chậm chạp lên cầu thang, đầu óc vẫn còn thấy choáng váng vì chuyện hồi chiều. Thật kinh khủng khi nghĩ rằng có người nào đó đang muốn giết chết mình trong khi mình hoàn toàn không biết làm sao để phòng bị. Con ma ấy dường như luôn đi theo nó mọi lúc, mọi nơi. Ngay lúc này đây, nó thấy tay chân run rẩy khi biết đâu đó trong căn nhà này có một cặp mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân mình.

"Hay thật, bà ta ở trong tối, còn mình lại ngoài sáng. Và cho dù mình có làm gì đi nữa thì bà ấy vẫn có thể giết mình dễ như trở bàn tay". Nhưng rõ ràng, lúc bị dìm xuống đáy hồ nó đã không chết. Vậy chính xác thì cái gì đã cứu nó thoát khỏi bàn tay tử thần? Đó thật sự là một câu hỏi khó...

Chiếc cầu thang hôm nay dường như dài vô tận. Nó cứ bước lên, bước lên mãi mà vẫn chưa đến được phòng mình. Có khi nào vì mệt quá nên sinh ảo giác không? Nó thở hắc ra và ngẩng đầu nhìn về trước. Một cặp mắt nhọn hoắc, vàng khè đang nhìn lại nó từ phía đối diện. Trời đất chợt tối sầm lại. Nó thấy cái gì đó đen bóng vừa lao thẳng vào người mình. Bên ngoài, ánh chớp chợt loé lên, có tiếng sấm nổ vang dội, và tiếng thét hoảng hồn của nó. Cơn đau khủng khiếp ở bàn tay làm nó ngất lịm.

- Con bé không bị gì nghiêm trọng chứ?

- Bây giờ thì không sao. Nhưng dù con vật đó là gì...nó gần như muốn cắn đứt ngón tay của cô ấy. Để làm gì kia chứ?

- Thật may là phát hiện kịp. Vết thương sẽ mau lành thôi, phải vậy không?

- Sẽ hơi bất tiện trong thời gian đầu, nhưng chịu khó một chút thì chẳng có vấn đề gì....

Những giọng nói vang vọng khắp đầu nó. Nó trở mình tìm tư thế nào khác mong được thoải mái hơn nhưng không được. Miệng nó mấp máy vì đau. Nó không biết những biểu hiện đó của mình làm cho mọi người lo lắng biết nhường nào. Điều nó mong mỏi nhất chỉ là một giấc ngủ sâu và cơn đau được xoa dịu mà thôi.

Anh đã nhìn nó mê man trong suốt mấy giờ liền. Mái tóc dài vẫn còn hơi ướt. Cả người nó nóng đỏ như một cục than, còn bàn tay thì không ngừng túa máu. Chỉ không gặp nhau có mấy ngày mà bây giờ trông nó tiều tùy quá. Cảnh tượng lúc ấy anh còn nhớ như in, trong bàn tay vẫn đang nắm chặt một vật gì lấp lánh. Anh có nhiều chuyện cần nó giải đáp nhưng lại không thể hỏi vào lúc này được. Bởi anh tin trong mấy ngày qua nó hẳn phải trải qua những điều khủng khiếp lắm.

Rồi, nó đột ngột mở mắt ra nhìn anh, môi nở nụ cười yếu ớt:

- Anh...

- Ừ - Tuấn gật đầu và nắm lấy bàn tay nó, cố gắng hết sức để không chạm vào vết thương.

Cảm giác ấm áp khiến nó thấy cơn đau như đang được xoa dịu.

- Anh về từ khi nào?

- Cách đây vài tiếng...

- Tôi…tôi thấy khá hơn nhiều rồi…

- Đừng làm bất cứ việc gì mà chỉ có một mình nữa, được không? – Giọng anh như nài nỉ - Tôi lo cho cô đến mất ngủ luôn đó.

- Là họ tự tìm đến… - Nó đột nhiên bật khóc.

Từng dòng nước mắt lặn lẽ trào ra, rơi xuống gối. Anh vừa định đưa tay gạt những giọt lệ ấy của nó đi thì hai chữ “Tịnh Như” bỗng vang lên như một lời ngăn cản. Quả thật, Tuấn không thể chịu nổi việc phải nhìn thấy nước mắt của phụ nữ. Đặc biệt khi đó lại là Vân Nhi, người đem đến cho anh những cảm xúc tưởng chừng không bao giờ có thể quay lại.

Kể từ ngày Tịnh Như ra đi, trái tim anh gần như chết đi một nửa. Tình yêu và cảm giác tội lỗi cứ quấn lấy nhau và dìm anh xuống vực thẳm. Tuấn không buồn giãy giụa để thoát ra mà chỉ chấp nhận nó, thả mình trong những tháng ngày lạnh lẻo, cô đơn. Để rồi khi gặp được Vân Nhi, một nửa kia của anh bắt đầu có dấu hiệu sống lại. Nổ lực phớt lờ thứ tình cảm mà lý trí cho là sai trái đó, anh lao mình vào công việc, duy trì với nó một khoảng cách nhất định.

Một điều Tuấn không thể ngờ tới là khoảng cách địa lý càng xa thì tâm hồn lại càng hướng về nhau hơn trước. Phải làm sao khi số phận đang đặt anh trước hai ngả đường? Cô gắng nuốt tiếng thở dài vào trong, anh tự nắm chặt lấy các ngón tay mình:

- Bây giờ thì nhắm mắt lại và ngủ đi.

Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt rồi hỏi bằng giọng thấp thoáng nỗi sợ hãi:

- Ở đây không còn ai khác đúng không?

- Không.- Anh nhíu mày, cố giấu nỗi đau vào tận tâm can - Chỉ có tôi và cô thôi.

- Nếu anh thấy ai đó...làm ơn đánh thức tôi dậy...

- Được rồi, tôi hứa.

- Cảm ơn anh...tôi chỉ sợ mình ngủ quên... - Nó mấp máy vài tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.

Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng qua cái nhìn của nó. Có vẻ như mọi chuyện đã đi xa hơn những gì anh nghĩ nhiều lắm. Những bất hạnh mà Vân Nhi phải gánh chịu lịu có phải đều do anh ban cho hay không?

Chị Gia Nghi xuất hiện ở cửa và đưa tay ra hiệu:

- Tuyết Dung và Tự Quân chuẩn bị ra về đấy. Em có định...

- Không - Anh khẽ lắc đầu, mắt vẫn nhìn nó đầy yêu thương - Có anh Gia Khiêm là đủ rồi.

- Còn những người bạn của em thì sao? Họ la hét nãy giờ vì không thấy em đâu. Chị nghĩ không nên...

- Chị chuyển lời với họ là em có việc quan trọng phải làm, tạm thời không tiếp ai được, đợi khi nào rảnh em sẽ đến gặp họ sau, được không?

- Nhưng Gia Tuấn, em... - Chị Gia Nghi định nói tiếp nhưng thấy anh vẫn ngồi như tượng, không chút dấu hiệu nào muốn rời khỏi nên lại thôi.

Có cái gì đó thật lạ trong cách xử sự của Gia Tuấn. Chị Gia Nghi lờ mờ nhận ra điều đó từ ánh mắt quan tâm của cậu em với cô bé nằm trên giường là nó. Khẽ thở dài rồi chị nhẹ nhàng khép cửa lại và đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play