Vừa rời khỏi cửa hàng anh đã vội vàng kéo nó lên một chiếc xe buýt đông nghịt người. Và đương nhiên là chẳng còn chỗ nào để ngồi nữa.
- Chúng ta đi đâu đây? - Nó hỏi.
- Đợi tí nữa sẽ biết - Anh nháy mắt ra vẻ bí mật.
Nó cũng không thèm hỏi thêm. Nhưng bấy giờ, một câu hỏi khác bỗng nảy sinh trong đầu. Nó đột ngột quay qua nhìn anh:
- Tại sao mình phải đến đó bằng xe buýt?
- Ủa, chứ cô muốn đi bằng xe gì?
- Anh không có xe riêng hả?
Nó bỗng thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ. Giống như nó vừa nói một điều gì xúc phạm lắm. Sự im lặng bất thường của anh khiến nó bắt đầu lo lắng. Gương mặt tươi cười chợt trở nên đăm chiêu một cách khó hiểu.
- Cho tôi xin lỗi - Nó nói giọng của kẻ ăn năn.
- Về việc gì? - Anh quay qua nhìn nó, ánh mắt đã có phần dịu xuống và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt.
- Nếu tôi có nói điều gì làm anh buồn...
- Không - Anh lắc đầu - Cô không cố ý mà.
Chiếc xe đột nhiên tăng tốc làm nó ngã ngửa về sau, đụng mạnh vào đầu anh một cái "cốp". Sau khi đỡ nó đứng thẳng dậy anh mới lấy tay xoa xoa trước trán, nói:
- Đầu cô bằng đá hay sao mà cứng thế? Làm hư bộ não thông minh này thì tôi bắt cô đền sạt nghiệp.
Nó ngơ ngác nhìn anh rồi che miệng cười. Thêm một điều cần phải nhớ nữa: đừng bao giờ nhắc đến...mấy cái xe trước mặt anh. Nó tự nhủ với lòng như thế mặc dù bản thân cũng không hiểu vì sao.
Trên đường đi, nó cảm thấy buồn nên tự hát lẩm nhẩm trong miệng. Không hiểu sao nó cảm thấy rất sợ hãi khi nghĩ đến việc người khác nghe được giọng hát của mình. Vì thế mà nó ít khi nào hát thành tiếng khi có ai đó bên cạnh. Giọng nó kể ra cũng đâu có dở (nó nghĩ vậy) nhưng nói hay thì hình như không được chính xác lắm. Mà thật ra nó cũng không biết mình hát hay hay dở nữa. Bởi có ai nói với nó điều đó đâu. Nói tóm lại, đơn giản là nó không cho bất cứ ai có cái "vinh dự" được nghe nó hát, dù chỉ một lần.
- Cô cũng biết bài này sao? - Anh nhìn nó, mặt lộ vẻ hứng thú.
- Bài hát nào cơ? - Câu hỏi của anh khiến nó giật mình.
- Thì bài cô vừa hát ấy.
- À...Tôi tình cờ nghe được lúc còn ở nhà anh.... - Nó nói lí rí, giọng đầy xấu hổ.
- Cô thấy bài đó thế nào?
- Ờ...thì... - Nó gãi đầu bối rối - ...Hay!
Hàng lông mày anh méo xệch:
- Trời, suy nghĩ lâu thế mà cô chỉ nhận xét được một từ cụt ngủn vậy sao?
Nó lúng túng lục tìm trong đầu xem có từ ngữ nào cụ thể hơn không. Chính lúc ấy một cảm giác xôn xao bất ngờ ập đến. Nó nhìn qua cửa sổ chiếc xe và thấy một khối thủy tinh trong suốt bay vụt qua bầu trời.
- Cái gì thế kia? - Tay nó chỉ vào cái ''vật thể bay không xác định", mặt sửng sốt.
Anh ngước nhìn theo hướng ngón tay nó chỉ, sau vài giây tập trung mới mỉm cười trả lời:
- Cái đó là "phong xa".
- Phong xa?
- Uhm - Anh gật đầu - Hay người ta còn gọi là xe gió.
- Sao mình không đi bằng cái xe đó cho nhanh?
Anh nhìn nó phì cười:
- Ai cho mà đi. Mấy chiếc "phong xa" ấy chỉ dành cho những người thuộc dòng dõi hoàng tộc thôi.
- Ồ! - Nó gật gù vì đã bắt đầu hiểu ra.
- Cô có biết vừa rồi ai ở trên đó không?
- Làm sao mà biết được chứ? - Nó lắc đầu, nhún vai nói.
- Ca sĩ kiêm nhạc sĩ bài hát vừa rồi của cô đấy!
- Thế ư?...Nhưng mà có thấy mặt mũi người đó thế nào đâu.
- Cô muốn gặp anh ta không? Tự Quân cũng rất thân thiện...Biết có người nghe bài hát của mình một lần đã thuộc chắc cậu ta vui lắm... - Anh vừa nói vừa mỉm cười tinh nghịch.
- Thôi, đi chơi vẫn thích hơn chứ! - Nó cười còn tươi hơn nữa.
- Cô đúng là cô bé thích quậy phá. Tôi dẫn cô đến công viên không biết có phải sai lầm không đây.
- Mình sẽ đến công viên? - Mắt nó sáng rỡ.
- Hình như là sai lầm lớn thật rồi! - Anh mỉm cười và khẽ lắc đầu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT