Mới vòng qua vòng lại có năm phút mà chồng sách trên tay nó đã cao đến nỗi che hết cả tầm nhìn. Thấy nó hết nghiêng trái lại nghiêng qua phải, anh chàng vệ sĩ ở phía sau liền tiến lại gần nói:
- Để tôi giúp cô!
Ô, thế mà từ đầu đến giờ nó cứ nghĩ anh ta chẳng những câm mà còn bị mù mới chết chứ. Sau khi chuyển giao toàn bộ sách vở trên tay, nó quyết định tìm thêm một quyển tiểu thuyết để đọc cho vui. Nhiều cái tên lướt qua nhưng không để lại cho nó chút ấn tượng nào.
"Nếu chỉ là giấc mơ" Nó với tay cầm lấy một cuốn sách nhỏ nhắn bìa xanh ngọc với những chấm nhỏ li ti như mưa bụi. Tựa đề được viết bằng nét chữ hoa mềm mại và uốn lượn. Nhưng điều làm nó thích nhất là các hoạ tiết cách điệu rất đặc biệt trang trí ở cuối góc phải trang bìa. "Huần Gia Toáng" Nó phá ra cười nắc nẻ ngay sau khi đọc xong tên tác giả.
Ngay lập tức, mọi người trong thư viện đồng loạt nhìn về phía nó với ánh mắt không vừa lòng chút nào. Nó biết là mình đã cười quá to nhưng kì thật cái tên ấy quái dị chưa từng thấy. Mặt nó đỏ bừng lên, không phải xấu hổ mà vì đang nín cười, không chịu được. Đúng là một cuốn sách thú vị. Không cần lựa chọn gì thêm cho tốn công, nó sẽ mượn cuốn tiểu thuyết này.
Trên đường quay trở ra, nó tình cờ nhìn thấy một trong những tấm áp phích treo trên phố lúc nãy. Trí tò mò thúc giục nó tiến lại gần xem cho kỹ. Bảy thanh niên đang ngồi trên những chiếc ghế cao thấp khác nhau. Trên tay mỗi người là một cây đàn ghi-ta rất phong độ. Nó nhìn lần lượt từng khuôn mặt và gần như ngất xỉu khi phát hiện ra người ngồi ở vị trí thứ tư từ phải đếm qua chính là anh.
- Em xong chưa? - Gia Khiêm đã tìm thấy nó - Chúng ta mau về thôi.
Nó lật đật quay lại, bộ dạng lúng ta lúng túng. Thấy vậy, anh ấy liền nheo mắt, cười châm chọc:
- Em bị làm sao vậy?
Rồi anh ta quay qua "chiến lợi phẩm" mà nó vừa thu được sau một vòng đi tham quan:
- Trời, bộ em định mang cả cái thư viện về nhà hả?
- Vì ít khi có dịp ra ngoài nên mượn hết luôn một thể. - Nó đưa tay gãi đầu
- Thôi được rồi, mau đi thôi - Gia Khiêm quàng tay qua vai nó - Hôm nay ông về đấy.
Thế nhưng nó lập tức lùi ra xa. Thoạt đầu, Gia Khiêm bị phản ứng đó của nó làm cho quê độ, nhưng chỉ ngay sau đó anh ta đã hiểu ra và mỉm cười nhắc lại:
- Theo anh về thôi, nếu không sẽ muộn mất.
Trên suốt quãng đường về nhà nó chỉ ngồi im, mắt dán chặt vào khung cửa sổ và dõi theo những cảnh vậy vù vù lướt qua. Nó đang nghĩ đến rất nhiều thứ. Nơi này giống như một phiên bản khác của đời sống. Nhưng lẽ nào lại có đến hai thế giới cùng song song tồn tại? Vậy chúng được ngăn cách nhau bởi thứ gì? Hy vọng mấy cuốn sách về văn hoá, lịch sử, địa lí...có thể giúp nó giải đáp thắc mắc này.
Thỉnh thoảng Gia Khiêm có quay sang nhưng thấy nó đang tập trung quá nên không muốn làm phiền. Nếu không phải do chính em trai mình dẫn về có khi Khiêm sẽ nghĩ rằng nó là một cô gái đầu óc không bình thường. Khiêm phát hiện ra ở nó có một dáng vẻ gì đó khác hẳn với người ở đây. Và cũng chính điều khác thường ấy làm nó trở nên thật đặc biệt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT