Húc vương phủ!

Sở Húc Nhật ngồi trên băng đá trong đình viện, nhìn người quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tà ác điên cuồng.

"Là ngươi bắt Thủy Liên Y vào cung hay sao? Mạc công công?" Trong giọng nói của hắn tràn đầy máu tanh và thô bạo.

"Nô tài chỉ phụng mệnh làm việc!" Mạc công công quỳ trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy. Húc vương phái người bắt hắn, chẳng lẽ chỉ vì hỏi đến cùng ai bắt nữ nhân của Nhị vương gia?

Sở Húc Nhật âm lãnh cười, "Biết kết quả của đám người Cánh Luật viện không?"

"Nô tài không biết!" mồ hôi lạnh trên trán Mạc công công ào ào chảy xuống. Chuyện đã xảy ra nửa tháng trước, sao hắn lại không biết! Vương ma ma vào lúc Nhị vương gia mang nữ nhân kia đi bị lửa thiêu sống chết cháy rồi!

Ba lão ma ma khác thi hình với Thủy Liên Y cũng bị cắt hết tứ chi, móc ra hai mắt, cắt xuống lỗ mũi và đầu lưỡi, bỏ vào trong hũ lớn, làm thành người gậy! Trong hũ đổ đầy mật ong, dẫn tới các loại kiến, ba ma ma kia đã sớm chịu đựng không nổi tươi sống bị giày vò tới chết!

Tất cả hộ viện khác trong Cánh Luật viện cũng bị chém chết hết, hơn nữa thi thể đều bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Thấy bộ dạng sắp bị hù chết của Mạc công công, Sở Húc Nhật cười khẽ.

"Mạc công công! Biết hôm nay Bổn vương tìm ngươi tới vì cái gì không?"

"Nô tài không biết!" thanh âm Mạc công công cũng bắt đầu phát run.

"Mạc công công không cần e ngại Bổn vương! Thật ra thì cái chết của những người đó không hề quan hệ với bổn vương!" trong mắt Sở Húc Nhật lóe lên lạnh lùng "Nhị vương gia đang báo thù thay nữ nhân của hắn!"

Nhị vương gia! Mạc công công càng thêm run sợ trong lòng! Vương của Uyên thành, Chiến thần Sở Mặc quốc - Sở Mị Dạ, máu lạnh vô tình giết ngàn người! Nghe nói lấy một địch trăm, lấy thủ cấp kẻ địch ở vô hình! Đó là một nam nhân giống như thần, từ mười bốn tuổi đã lĩnh quân đánh giặc!

Nhị vương gia lại vì một nữ nhân giết những ma ma thủ hạ đắc ý nhất của hoàng hậu nương nương? Hơn nữa còn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy!

"Ý tứ của Húc vương, nô tài không hiểu!"

Nụ cười trên mặt Sở Húc Nhật biến mất "Rơi vào trong tay Bổn vương, luôn tốt hơn rơi vào trong tay Sở Vương! Ngươi cứ nói đi?"

"Húc vương? Nô tài không hiểu! Thật không hiểu!" Mạc công công dập đầu, mình chỉ là một thái giám phụng mệnh làm việc, coi như bắt Thủy Liên Y vào cung cũng là đắc tội Sở Vương, làm sao lại đắc tội Húc vương đây?

"Áo khoác của bổn vương bị đám nô tài Cánh Luật viện kia phá hủy! Tất cả mọi người biết, áo khoác của Bổn vương đại biểu cho Bổn vương! Mạc công công! Đám nô tài ở Cánh Luật viện kia đã bị Sở vương giết hết! Bổn vương không có biện pháp chỉ có thể bắt ngươi cho hả giận!"

"Húc vương tha mạng!" Mạc công công rốt cuộc biết ý tứ của Tam vương gia rồi! Áo khoác của hắn đã bị hủy, không tìm được người trút giận, sẽ đi tìm người chết thế.

"Nếu như không phải ngươi bắt Thủy Liên Y vào cung! Bổn vương không đụng phải nàng! Không đụng phải nàng tự nhiên cũng sẽ không cho nàng áo khoác! Không cho nàng áo khoác cũng sẽ không bị đám nô tài Cánh Luật viện phá hủy áo khoác! Truy nguyên, chuyện bởi vì ngươi mà tới! Mạc công công! Ngươi cảm thấy Bổn vương tìm ngươi có đúng hay không?"

Sở Húc Nhật nhếch khóe miệng lên, nửa tháng này hắn thật sự rất buồn bực, vừa nghĩ tới thảm trạng của Thủy Liên Y hắn sẽ vô cùng khó chịu! Muốn tìm người trút giận, đám người Cánh Luật viện kia lại bị Sở Mị Dạ dọn dẹp trước một bước không chừa ai! Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc công công chính là thí sinh trút giận tốt nhất.

"Húc vương! Là hoàng hậu nương nương phân phó nô tài đấy! Nô tài không thể làm gì khác!" Mạc công công chảy nước miếng, cái mạng nhỏ của mình rất nguy!

Hoàng hậu! Sở Húc Nhật cười "Mạc công công có ý tứ bảo Bổn vương tìm hoàng hậu tính sổ sao?"

"Nô tài không dám!"

Hoàng hậu nương nương giá lâm! Ngoài Húc vương phủ truyền tới thanh âm cao vút, Mạc công công vừa nghe đến hoàng hậu nương nương giá lâm, thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Linh Nhi được đám đông bao quanh đi đến trước mặt Sở Húc Nhật, thấy Mạc công công quỳ trên mặt đất đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Húc vương! Không biết vì cái gì bắt người của Bổn cung tới?" Ngọc Linh Nhi tựa hồ đang hưng sư vấn tội!

Sở Húc Nhật nhìn mặt của Ngọc Linh Nhi "Hoàng hậu nương nương đi tới phủ của Bổn vươn có gì muốn làm à?"

"Húc vương! Ngươi đừng ngắt lời! Vì sao bắt Mạc công công tới trước?"

"Bổn vương chỉ là đòi công đạo thay áo khoác của mình mà thôi!"

"Húc vương! Nếu như chỉ vì áo khoác! Ngươi muốn bao nhiêu cái Bổn cung cũng cho ngươi! Về phần Mạc công công, ngươi hãy trả cho Bổn cung! Nếu như vì nữ nhân kia, Bổn cung khuyên nhủ ngươi! Sở Vương giết nhiều người của Bổn cung như vậy, đã khiến hoàng thượng thịnh nộ! Húc vương nên biết thời vụ!"

Sở Húc Nhật cười lạnh một cái "Hoàng hậu nương nương đang uy hiếp ta?"

Ngọc Linh Nhi nhìn cái khuôn mặt tà mị tuấn lãng kia, lông mày nhíu lại, nhỏ giọng nói với hắn "Húc vương! Không nên đối nghịch với Bổn cung! Bổn cung rốt cuộc vì người nào ngươi cũng biết!"

"Hoàng hậu nương nương!" thanh âm Sở Húc Nhật đột nhiên cũng thấp xuống "Nếu như Sở Vương biết ngươi vì hắn làm ra nhiều chuyện như vậy, ngươi nói hắn sẽ cảm kích? Hay càng thêm phẫn hận?"

"Húc. . . . Vương!" Ngọc Linh Nhi hơi giận, "Ngươi biết không phải bởi vì hắn!"

Sở Húc Nhật hừ lạnh "Vì ai không quan trọng! Quan trọng là một cái áo khoác ta thích nhất đã không còn! Mạng của Mạc công công ta muốn rồi! Hắn chết như thế nào ngươi không cần trông nom!"

"Hoàng hậu nương nương cứu ta!" Mạc công công bò đến bên chân Ngọc Linh Nhi khẩn cầu. Rơi vào trong tay Húc vương, hắn cũng không khá hơn chút nào, nhất định bị hành hạ sống không ra sống chết không ra chết!

"Húc vương! Mạng của Mạc công công Bổn cung sẽ không cho ngươi!" Ngọc Linh Nhi vô cùng bất mãn thái độ của Sở Húc Nhật. Khiến nàng cho rằng hắn là vì Thủy Liên Y đó.

Sở Vương đến. . .! Ngoài cửa có người thông báo!

Sở Húc Nhật nhíu mày, thân thể Ngọc Linh Nhi chấn động một cái, mà Mạc công công hoàn toàn trợn tròn mắt.

Sở Mị Dạ đi tới. Một bộ áo gấm màu đen, phía trên dùng kim tuyến thêu địa đồ hoàng tộc. Một đôi mắt đen như sao lạnh, lạnh lùng nhìn mấy người ở đây. Khi thấy Ngọc Linh Nhi, trên mặt của hắn có sát ý rõ rệt!

"Vương huynh!" Sở Húc Nhật đi tới trước mặt của hắn. "Vương huynh tới vừa đúng! Đệ đệ có một phần quà cho huynh!"

Sở Mị Dạ theo ánh mắt Sở Húc Nhật nhìn về phía Mạc công công quỳ trên mặt đất.

Lông mày của hắn nhướng lên "Là ngươi bắt vương phi của Bổn vương vào cung hay sao?"

"Sở Vương!" Ngọc Linh Nhi lên tiếng. Cũng quá không xem nàng là chuyện gì to tát rồi, thế nhưng không nhìn sự tồn tại của nàng! "Là Bổn cung ra lệnh!"

Đôi mắt lạnh lùng của Sở Mị Dạ, tràn đầy lạnh lẽo nhìn Ngọc Linh Nhi.

"Vương phi của Bổn vương đắc tội hoàng hậu chỗ nào rồi?" Thanh âm của hắn cũng băng hàn thấu xương.

Ngọc Linh Nhi vô duyên vô cớ rùng mình.

"Sở Vương! Thủy Liên Y chỉ là một nữ tử thanh lâu! Một nữ tử thanh lâu làm sao có thể sẽ là vương phi đây?" trên mặt Ngọc Linh Nhi lộ ra khinh thường. "Huống chi nữ nhân kia chỉ là một khí phi Sở Vương bỏ rơi, Bổn cung dạy dỗ một nữ nhân bị Vương gia vứt bỏ, Sở Vương có cái gì bất mãn hay sao?"

Sở Mị Dạ nhìn chằm chằm sắc mặt không thay đổi của Ngọc Linh Nhi. "Chuyện của Bổn vương khi nào đến phiên hoàng hậu để ý rồi hả? Hoàng hậu chăm sóc tốt hoàng thượng mới là quan trọng nhất! Chuyện hậu cung lại không chú ý, vì sao trông nom ngoài cung rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play