- Nhưng hôm đây ba mẹ đến đây có chuyện gì quan trọng không ạ? – Brian nói, cố làm dịu đi cái không khí đang lạnh toát này.
- Ba chỉ là muốn thăm hai đứa sống có tốt không thôi, nhìn thấy hai anh em vẫn khoẻ mạnh là ba vui lắm rồi. – Ông Harry cười, từng nếp nhăn ở đuôi mắt ông đã nhiều hơn trước. Andly nhìn ba, trong lòng chợt đau thắt.
- Đúng vậy, bác chỉ muốn xem Andly và con có khoẻ không thôi à. – Bà Rose vẫn cười tươi như vậy, bà thương hai đứa nó lắm.
Còn bà Eva vẫn ngồi đấy, không nói tiếng nào mặc dù bắt gặp nhiều lần ánh mắt chờ đợi của hai anh em nó. Không phải là bà ghét bỏ gì con mình nữa, mà chỉ là… bà không đủ dũng khí để nhận tất cả những lỗi lầm mà bà đã gây ra cho Andly trước nay.
Khoảng 30 phút sau thì ba người họ cũng đi ra khỏi đấy, bà Eva trở về Nga, còn ông Harry và bà Rose về Đức.
Andly bỏ vào phòng, buồn bã ngồi nhìn khuôn mặt mình đang sầu não trước gương.
- Em không sao chứ? – Christian đi vào, nhẹ nhàng hỏi, có hắn lúc này đúng là một sự an ủi tinh thần vững chãi nhất.
- Không sao, anh cứ xuống nhà ăn cơm trước đi, em không có đói. – Andly ủ rũ úp mặt xuống bàn, như đang đấu tranh tư tưởng điều gì đấy.
Christian không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh nó, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đôi bờ vai đang run lên. Hắn chưa từng thấy nó khóc bao giờ!
- Em có muốn kể gì với anh không? – Christian nói, như đưa một lối thoát vào cái đầu óc đang loạn lên của nó.
- … – Andly vẫn chưa nói gì, chỉ biết ngước mắt nhìn lên.
Những giọt nước mắt trong veo vẫn còn đọng ở đấy, hai bờ mi ướt đẫm vẫn cong vút như thường ngày càng làm cho hắn thấy nó đẹp hơn… nhưng đẹp một cách đau lòng… đau lắm…
- Nói đi… – Christian muốn biết, hắn muốn biết nó đang chịu nỗi đau gì, để cùng với nó san sẻ, bù đắp lại cho nó những tháng ngày buồn đau trước kia.
- … – Andly gật gật đầu, rồi bắt đầu kể… – Anh có thấy người đàn bà mang váy màu đen lúc nãy không? Bà ta là mẹ ruột của em đấy! – Andly nói, rồi tự cười mỉa mai. Thật nực cười quá đi mất, không có cái gì xứng để được gọi là mẹ ruột cả. Đúng không?
- Anh biết rồi, em quên là chính bà ta đã đứng ra nhờ anh chăm sóc em suốt đời à??? – Christian cười rõ tươi, cố làm cho nó quên đi muộn phiền đấy.
- Làm gì có suốt đời vào đây thế? – Nó nhướng mắt nhìn tên con trai đáng yêu ngồi trước mặt, càng nhìn lại càng thấy yêu.
- Anh thêm vào đấy, kể tiếp đi nào!
- Ừ – Andly cố mỉm cười, rồi tiếp – Bà bên cạnh là Rose, người đã sinh ra em!
- Gì kỳ zậy??? – Nghe đến đây thì Christian tròn mắt ngạc nhiên, ai nghe đến đây cũng ngạc nhiên hết mà, đâu phải chắc hắn. (Đúng không mn??? Có ai ngạc nhiên thì dơ tay nào ^0^)
- Anh chẳng hiểu gì cả. – Christian nhăn nhó, một người cũng được gọi là thông minh xuất chúng như hắn mà vẫn phải bó tay với câu chuyện rắc rối của cái gia đình ấy thì cũng hiểu được là gia đình đó như thế nào rồi mà.
- Hì, em kể zậy mà anh hiểu được thì em bái anh là sư rồi! – Andly cười cười, có chút gì đấy hơi buồn thì phải.
- Em kể rõ ràng xem nào. – Christian nôn nóng, hắn muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra trong gia đình này.
- Mẹ Eva của em sau khi sinh anh Brian ra thì cơ thể bị tổn thương rất nặng vì sinh khó, rồi sau đó không thể nào tiếp tục sinh con được nữa. Ba em rất buồn, ổng thích con gái lắm, nhưng mẹ Eva chỉ sinh được con trai, mặc dù có người nối dõi những ông vẫn không vui mấy. Thế rồi mới quyết định đi làm thụ tinh nhân tạo, nhưng vấn đề không phải ở chỗ đấy, cơ thể của mẹ Eva không thể mang thai được nữa… bởi vậy, hai người họ mới quyết định con giải pháp cuối cùng là thuê người đẻ mướn. Tức là thụ tinh trứng và tinh trùng của ba mẹ em trong bụng người đàn bà ấy, tức là mẹ Rose. Rút cuộc, kết quả siêu âm là con gái, ba em rất vui, ông ấy suốt ngày cứ ở bên cạnh bà Rose mãi thôi, rồi nảy sinh ra tình cảm với nhau. Mẹ Eva hận lắm, bà luôn nghĩ rằng vì muốn có được đứa con gái là em màmẹ phải mất chồng… – Giọng Andly càng ngày càng nhỏ dần đi…
Christian bây giờ mới thấm thía nỗi khổ khi bị chính mẹ ruột của mình xem là kẻ thù ấy của Andly.
- Rồi sau đó ba Harry quyết định dọn ra sống chung với mẹ Rose từ lúc mà em chuyển sang Mỹ sống. Hừ, chắc mẹ Eva vãn rất hận em đấy! – Andly tự cười mỉa bản thân mình, một nụ cười hết sức thật, thật lắm, giống như cái sự khinh bỉ gia đình của mình vậy.
- … – Thật sự thì lúc này Christian không hề biết nên nói gì để an ủi cho Andly nữa, sợ nói gì đó không cẩn thận mà vô tình chạm vào vết thương của nó thì lại khổ hơn.
- Nhưng em vẫn có một thắc mắc… – Andly đột nhiên ngẩng đầu dậy nhìn Christian, rồi nói lên thắc mắc của mình – Em không hiểu tại sao mẹ Rose nói bà ấy cũng có một người con trai bằng tuổi với anh khi ở Đức nhưng bà đã bỏ người con ấy đi khi quay sang với ba em rồi, nghe nói là người ấy hiện đang ở Việt Nam. Nhưng tại sao mẹ Rose lại không đi tìm nhở?
- Anh cũng chẳng biết. – Christian cười, tay xoa đầu Andly nhẹ nhàng.
- À, sao lúc nãy anh lại nói ra ra Tết anh mới sang Mỹ với em?
- Hìhì, zậy em thích đi ngay à?
- Đúng zậy, em nghĩ là nếu đi ngay thì sẽ điều trị càng sớm càng tốt chứ! – Nó còn phải về trước bốn tháng sau để điều hành cuộc chiến Xưng Vương nữa mà.
- Không, anh muốn em qua Tết, anh muốn cho em biết được không khi Tết ở Việt Nam như thế nào. – Christian vòng tay ôm chặt người của Andly ngả về phía mình, Andly cũng thoải mái tựa người vào tấm thân ấm áp đấy.
- Ừ, em cũng muốn thử!
Lại nói đến căn phòng nhỏ ở phía sau ngôi biệt thự lớn thênh thang này, tiếng dương cầm vẫn đung đưa trong gió thoảng, mang đến một không khí hạnh phúc tràn ngập đi đến khắp nơi.
Maya vẫn ngồi đấy, đôi mắt ánh lên bằng tất cả niềm vui để nhìn người con trai đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Xung quanh họ bây giờ chỉ toàn là những nốt nhạc ngân nga bay bổng, đột nhiên… đâu đó trong bản dương cầm ấy là một chút thê lương, phiền muộn, điều đó khiến cho Maya hơi ngạc nhiên, đôi mày bỗng nhíu lại…
Nhưng vẫn không thể nào cất tiếng hỏi, vì Maya sợ… sợ làm mất đi cái đẹp ẩn chứa trong bản nhạc đó.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc…
- Em thấy thế nào? – Justin quay sang nhìn Maya, vẫn là nụ cười dịu nhẹ như ánh mặt trời giữa trời đêm quang đãng.
- Rất hay. – Nó cười, mặc dù rất thắc mắc tại sao trong bản nhạc đó lại có một đoạn nghe thê lương đến lạ như thế những vần không mở miệng hỏi.
- Em thích là tốt rồi. – Justin thở phào, không biết từ bao giờ mà hắn lại hồi hộp chờ sự nhận xét từ một người nào đó như thế này, bởi vì những bản nhạc do tay hắn tạo ra chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.
- Tất cả những bản nhạc mà anh đàn em đều rất thích. – Maya tựa nhẹ nhàng vào bờ vai của Justin, cảm giác thật hạnh phúc vô cùng.
- Maya… anh thích em… – Justin mỉm cười nói, câu nói này hắn đã muốn nói nhiều lần rồi, nhưng chưa dám chắc. Còn lúc này, hắn đã hoàn toàn chắc chắn điều này rồi, hắn thật sự rất thích Maya.
Chỉ cần có vậy thôi cũng đã làm cho Maya như người bay lên tận trời xanh rồi… bây giờ nó mới biết cảm giác của Andly khi được anh Christian tỏ tình là như thế nào… thật sự rất hạnh phúc… hạnh phúc lắm…
Lần trước, khi nó tỏ tình với Justin, hắn chỉ đáp lại câu nói “Em thích anh” của nó là “Anh cũng vậy” thôi. Bây giờ là lần đầu tiên Maya được nghe chính miệng hắn nói như vậy thì làm sao lại không hạnh phúc cơ chứ.
Ngồi nãy giờ mà không nói nổi lời gì luôn rồi kìa!!!
Cùng một thời gian, nhưng lại ở căn phòng trên tầng hai, đang ngồi suy nghĩ một vài việc bất ngờ…
Andrew trên tay đang cầm tấm ảnh lúc kết hôn của ba mẹ hắn, đằng sau còn có vài nét chữ nữa:
“Send a loved one, Andrew.
Be a good child!
I love you more …
Your mother
Rose.”
(Gửi con thân yêu, Andrew.
Hãy sống thật tốt con nhé!
Yêu con nhiều…
Mẹ của con
Rose.)
Đây là bức ảnh của dì hắn đã đưa lại cho hắn cách đây hơn hai năm. Chính vì như vậy nên hắn mới bỏ lại Devil và những người bạn tốt của mình mà nhanh chóng trở lại Đức để tìm kiếm người mẹ thân yêu của mình, người đã sinh ra hắn, nhưng lại tàn nhẫn vứt bỏ hắn cho người dì bệnh tật.
Đến ngày hôm nay, khi nhìn thấy người đàn bà mặc chiếc váy màu đỏ ngồi trước mặt thì hắn mới giật mình nhận ra… đó là mẹ của hắn chứ không phải ai xa lạ nữa…
Nhưng 2 năm trước hắn vội vã đi tìm mẹ bao nhiêu thì đổi lại bây giờ hắn lại càng chùng bước bấy nhiêu. Hắn không có đủ can đảm để cho người đàn bà trước mặt mình biết là rằng, đứa con trai tội nghiệp từng bị bà ấy bỏ rơi đang hiện diện rõ ràng trước mặt bà giờ đây. Hắn chỉ nhìn lén lút, một cái nhìn lén lút đầy căm hận. Hắn đang mỉa mai mẹ của mình, yêu thương con của người đàn ông khác như vậy mà lại nhẫn tâm đẩy con ruột của mình về một nơi xa xăm thế kia ư?
Một nụ cười nhếch mép… làm cho những ai chứng kiến đều thấy toát mồ hồi… những tiếc là chẳng ai có thể nhìn thấy hắn trong hình dạng lúc này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT