10 giờ 30 tối hôm đó, bar Fictions đã có mặt đông đủ các bang phái để tham gia vào cuộc họp mặt khẩn do Tứ Đại Mỹ Nhân đề ra. Devil cũng không ngoại lệ, Brian đã chễm chệ ngồi ở chính giữa trung tâm của bar lúc này. Đưa mắt nhìn những bang phái xung quanh với ánh nhìn khinh bỉ.

- Bọn rác rưởi này chẳng có tư cách để đối đầu với chúng ta! – Andrew hắng giọng, hắn rất bức xúc thì phải.

- Mày cũng biết điều đó à? – Christian cố tình cười rõ to để chọc tức mấy đứa thủ lĩnh của những bang khác xung quanh.

Tất cả mọi người hiện diện ở đây ai cũng lờ mờ đoán ra được lý do của cuộc gặp mặt khẩn ngày hôm nay, tuy không nói ra, nhưng ai cũng thầm nghĩ là Tứ Đại Mỹ Nhân có gắn kết gì đó đối với Devil.

Ngồi ở đấy đến khoảng 11 giờ kém 10 thì mọi người bắt đầu xôn xao bình luận đến vẻ đẹp ngất trời của Tứ Đại Mỹ Nhân, tất nhiên là ai cũng muốn được gặp lại một lần nữa cả.

Ở cửa sau của bar lúc này,

- Mày có sao không? Có cần thêm thuốc không? Nếu lát nữa vào đấy mà bệnh lại dở chứng thì sẽ bị phát hiện đấy! – Demi nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng giúp Andly, Maya và Erica đứng đấy cũng lo lắng lắm.

- Vào trong đi, vào trong rồi lấy nước cho tao! – Andly khó nhọc thốt ra thành lời, mặt mày đã bị tấm mặt nạ da bám sát vào nên không ai nhìn thấy được nó đã dần chuyển sang màu tím tái, điều đó cho thấy rằng bệnh tình này đã càng ngày càng nghiêm trọng.

Tụi nó vào trong, Emila đã có mặt ở đấy từ lúc nãy, thấy chủ nhân đi vào nên lễ phép chạy đến ngay.

- Lấy nước đi! – Maya phất tay ra lệnh cho một tên đàn em đứng gần đấy, rồi lật đật lấy cho Andly vài viên thuốc giảm đau trong cái lọ quen thuộc.

- Uống đi. – Erica cầm lấy thuốc rồi đưa nước cho Andly lúc này như đang bị cơn đau hành hạ đến quỵ lụy mất rồi.

Andly vớ vội lấy vài viên thuôc rồi cho ngay vào miệng, hớp một hớp nước xong rồi mới bắt đầu thở dốc.

- Sao rồi? – Maya lo lắng.

- … – Andly không nói gì, chỉ đưa tay lên ra hiệu đã ổn, khi đó mọi người mới thở phào.

Nhưng… đã trễ hẹn đến 5 phút rồi.

- Đi ra nhanh thôi. – Andly hít thở thật sâu rồi chuẩn bị đi ra ngoài, miệng cố nở nụ cười khá tươi với mấy con bạn và tụi đàn em – Không sao đâu!

Nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng đó mặc dù không ai hết lo lắng nhưng vẫn không có ý muốn cãi lại lời nói đầy uy quyền đó.

- Ra đó thôi!

Ngoài này những tiếng nháo nhào không ngớt, không ai biết tại sao Tứ Đại Mỹ Nhân vẫn chưa xuất hiện.

- Kia rồi – Brian thở phào khi thấy người trong bộ áo quần màu xanh đã đi ra.

Tụi nó tối nay không mang váy nữa, mang áo hở vai với quần đùi ngắn, tuy nhìn không phải là kiêu sa lộng lẫy nhưng vẫn phải nói là đẹp một cách năng động, dễ gần.

Cùng một kiểu dáng, nhưng vẫn là bốn màu riêng biệt, biểu tượng của bốn con người mang những tính cách khác nhau.

- Đẹp quá. – Một tên nào đó không cầm được lòng mình mà thốt lên.

Nóp như một tiếng châm ngòi làm cho những tên khác cũng thừa thế mà reo toáng lên vậy.

Phiền lắm… rất phiền!!!

- Tất cả im lặng!!! – Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Andly lại vang lên, như chứng minh cho mọi người có mặt ở đây biết, rằng mình là người có quyền lực tối cao ở nơi này.

Thật đúng như vậy, mọi người ngay lập tức im phăng phắt, không còn một tiếng động nào dám phát ra nếu không muốn bị loại bỏ khỏi cuộc chiến Xưng Vương đó.

“Những bóng dáng này thật quen mắt!” Andrew nhăn trán, đôi mày hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Tứ Đại Mỹ Nhân đang ngồi ở trung tâm kia, nhất là người con gái mang gương mặt có một bông hoa hồng xanh ngự trị ở trên ấy.

Một điều gì đó chợt len lỏi vào đầu Andrew “Không lẽ…” Hắn tự vỗ đầu, không để cho mình phải suy nghĩ vẫn vơ nữa.

- Lúc nãy Andly đã ngủ rồi à? – Andrew quay qua, giả vờ nheo mắt hỏi Christian, như muốn chứng thực một điều gì đó.

- Andly đã ngủ say lắm rồi, giờ mà trời có sập thì cũng không biết đường dậy đâu! – Brian trả lời thay cho Christian, hắn là người rõ em gái nhất mà, nếu đã ngủ rồi thì có làm bất cứ điều gì cũng không dậy được đâu, trừ khi… Christian có cách nào đấy hay hay thôi, hoạ may mới lôi cổ đứa em gái xinh xắn đó dậy được. Brian nghĩ rồi cười một mình.

- Ừ, lúc tao đi đã thấy nằm ngủ rất ngoan rồi. – Christian cũng gật gù cười khi nghĩ về Andly.

Điều này hoàn toàn khiến cho Andrew thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Hắn lo quá thừa thì phải, nếu đó là Andly thì người nhận ra đầu tiên là Christian chứ không phải hắn!

- Bây giờ tôi sẽ nêu lý do của buổi họp mặt ngày hôm nay. – Andly đảo mắt một vòng quanh đó, dừng lại ở khuôn măt đang cười tủm tỉm của Christian, chắc là đang nghĩ đến cái gì đó vui lắm đây, rồi cố phớt lờ đi để tiếp tục nói – Chắc mọi người cũng đã biết, thời gian vừa qua hình như xảy ra một vài việc nhỏ trái với quy tắc của chúng tôi đưa ra thì phải. – Giọng nói lạnh tanh, không một cảm xúc, như có ý mỉa mai đối với những bang phái ngồi ở đây.

Dưới đây bắt đầu nháo nhào lên, ai cũng đã biết trước là như thế này vì họ hành động quá lộ liễu nhưng cũng không thể trách được sự tò mò vì đâu mà Tứ Đại Mỹ Nhân lại đứng ra bênh vực cho Devil?

- Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng rât khó hiểu tại sao chúng tôi lại đề cập tới vấn đề này. Phải không? – Sau khi thấy Andly đã thấm mệt rồi thì Maya đã hiểu ý mà tiếp lời thay bạn – Tôi cũng sẽ cho mọi người biết lý do cụ thể luôn. Cuộc chiến này xảy ra dưới hình thức hoàn toàn độc lập chứ không phải là kết lại với nhau để đánh đổ một bang nào đó. Điều đó là sai với quy định mà chúng tôi đưa ra. – Maya nghiêm nghị nhìn những người dưới đấy, có vẻ đã bắt đầu thấm hiểu rồi nên nó mới thở phào, chỉ sợ nói thay cho Andly mà lỡ như sai sót điều gì đấy thì sẽ bị xử như chơi.

- Vậy nên, bây giờ, không một bang phái nào được dính kết với nhau, và tôi mong, không một bang phái nào bị tiêu huỷ trước khi xảy ra cuộc chiến này. Được chứ? – Demi là người kết luận, một cách rõ ràng, rành rẽ mặc dù từ đầu đến giờ bọn nó không hề đả động tới nhân vật cụ thể là Devil.

Mọi người cũng có vẻ đã hiểu hơn rồi, Devil lấy lại vẻ phong độ vốn có của mình. Nếu hoạt động riêng lẻ thì khả năng Tứ Đại Mỹ Nhân thuộc về bọn hắn là không hề thấp.

- Giải tán cuộc họp. – Erica là người cuối cùng lên tiếng – Hẹn gặp mọi người vào 4 tháng sau, tôi mong là chúng ta sẽ không có thêm bất kỳ một cuộc họp khẩn nào như thế này nữa.

Dứt lời, bốn đứa nó đã đi vào trong ngay. Không hiểu tại sai, cứ đến mỗi cuộc họp mặt như thế này thì bệnh tim của Andly tái phát càng nặng hơn. Chắc có lẽ là nhiệt độ trong này quá khác với bên ngoài thì phải.

- Về nhà nhanh thôi. – Andly nói rồi ra hiệu cho mấy đứa đàn em lấy xe lái về nhà, nếu bây giờ bọn nó mà lái xe về thì chắc chắc mấy cô người hầu bà tám trong nhà sẽ “cố ý” nói cho bọn hắn biết mất, mà như vậy thì nguy cơ lộ chuyện này sẽ rất cao.

- Ok.

Cả bốn đứa nhanh chóng đi ra ngoài chiếc xe hơi đen mà bọn đàn em đã chờ sẵn. Đến khi ngồi trên xe thì tụi nó mới thong thả gỡ bỏ những chiếc mặt nạ da ra và thở phào.

- Trông chị có vẻ mệt mỏi lắm đấy, lỡ như anh Christian… – Tên đó đang nói thì bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy ánh mắt hơi dễ sợ của Erica, Maya và Demi như nhắc nhở một điều gì đó, nhưng không ngờ…

- Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng lo lắng quá! – Andly không những không tức giận mà nạt lại mà thay vào đó còn cười nhẹ rồi quay mặt ra nhìn ngoài cửa nói bang quơ.

- Vâng. – Tên đó cũng thở phào, tưởng đâu sắp bị một trận cuồng phong bão tố nữa chứ!

- À, lúc nãy chị quên dặn Emila. Tối nay em sang Nga với nó phải không? – Andly nhớ ra điều quan trọng, hỏi.

- Vâng ạ.

- Ừ, nói nó tuyển trưởng bộ phận Marketing cho Legacy kỹ càng vào, chức vụ đó có vẻ rất quan trọng. – Andly bắt đầu dùng bộ mặt “công việc” để nói chuyện với tên đàn em, trong khi Demi thì uể oải lắm, còn Erica thì chẳng mấy hứng thú với những chuyện làm ăn này, chỉ còn lại Maya vẫn chăm chú lắng nghe để học hỏi.

- Không bán cổ phiếu cho bất kỳ một doanh nhân nào, tôi muốn là cổ đông duy nhất của tập đoàn đó. – Andly nhấn mạng chữ duy nhât thật rõ ràng cho tên đó nghe, để khi về hắn sẽ dặn dò cho Emila kỹ lưỡng.

Về đến nhà, cả bốn đứa tụi nó nhanh chân chuồn lẹ về phòng mình. Không ai bảo ai mà đứa nào cũng cố tránh những cô người hầu thích tám chuyện.

“Coi bộ mình phải chỉnh đốn lại cái đống nguời mà anh Brian không biết lôi từ cái xó nào về đây.” Sau khi đã an vị trên chiếc giường êm ái trong phòng Christian rồi thì Andly mới ngẫm nghĩ.

Khoảng 10 phút sau thì bọn hắn cũng về đến nhà, ai cũng nhanh chóng tìm đến chiếc giường thân yêu của mình để đánh một giấc, ngày mai là thứ hai rồi, tất cả đều phải đi học mà.

Vào phòng, Christian nhẹ nhàng rón rén từng bước chân vì sợ Andly thức giấc mặc dù biết là Andly ngủ rất khủng khiếp đấy.

- Anh về rồi à? – Andly ngồi bật dậy cười tinh nghịch làm Christian giật mình chết khiếp.

- Em chưa ngủ sao?

- Chưa, chờ anh về. – Andly cười hì hì nhìn Christian, nụ cười trên khuôn mặt này, thật khác với con người cách đây mấy mươi phút quá.

- Zậy à? Anh đi thay quần áo! – Christian vui quá khi nghe vậy nên cũng không hề để ý đến những mâu thuẫn ngay trong lời nói và hành động của nó.

- Ừm. – Nó nằm trên giường, thở phảo khi không thấy biểu hiện gì khác lạ của Christian.

Tối hôm đó, nó lại được Christian ôm trong vòng tay ấm áp đó để ngủ một cách ngon lành nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play