Về đến Villa đường số 7 thì Maya chạy nhanh vào phòng theo dõi camera và bật lại cảnh hồi sáng nay.

Cả bọn chăm chú nhìn vào cảnh trước mắt…

Khoảng 6h… không có ai…

6h30… vẫn không…

7h46… có một bóng đen chạy nhanh qua đó rồi thả vào thùng thư một cái gì đấy.

- Đúng rồi, bật lại xem nào! – Maya hào hứng khi đã có chút manh mối nhỏ, đập bàn bảo thằng đàn em đang điều chỉnh ở đằng kia.

- Vâng!

Bật lại, lần này thì cảnh quay rõ hơn nhiều.

Maya nheo măt, cảm nhận được là bóng đen này vô cùng quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi mà không thể nhớ ra.

- Nhìn quen lắm! – Maya lấy tay vỗ vỗ vào đâu để nhớ được.

- Chị Maya, nhìn đi! – Một tên đàn em mặt mày có vẻ sáng sủa kêu Maya rồi chỉ chỉ vào màn hình đó.

Một tia sáng loé lên… hình như có cái gì đó từ trong người của bóng đen đó rơi ra thì phải.

- Đi, xuống đó tìm ngay! – Maya đứng phắt dậy, chạy nhanh xuống đó để xem vật đó là gì.

Cả bọn kéo nhau chạy xuống, mò mẫm tùm lùm.

- Đây rồi! – Một tên đàn em hét toáng lên khi tìm thấy cái cần tìm.

- Dây chuyền à? Chữ M??? – Maya cầm nó rồi thắc mắc nhìn bọn đàn em.

- Sao giống chữ cái đầu tên của chị zạ??? – Một tên khác tự nhiên nói cái câu ngu xuẩn ấy ra nên ngay lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Maya và mấy tên đàn em liền.

- Em chỉ thấy giống nên nói zậy thôi, hìhì! – Tên đó càng cười càng ngu, nhìn bản mặt là biết ngay bị khùng rồi.

- Tôi biết người mang dây chuyền này là ai! – Đột nhiên Maya chợt nhớ lại sợi dây chuyền này nằm trên cổ của nhỏ Uyên Minh vào party tối ấy.

- Đúng rồi, chính là nó!!! – Maya hét lên rồi phấn khởi lên xe phóng đến nhà Uyên Minh để làm rõ chuyện này.

Ở trường.

- Andly, bình tĩnh lại đi, không có chuyện gì đâu mà! – Erica ngập ngừng nói, nó rất sợ phải động đến vết thương kí ức của Andly lúc này.

- Không sao đâu, đi đi! – Andly vẫn gục mặt xuống đầu gối, hình như khóc thì phải.

- Mày thật sự không sao chứ? – Demi lo lắng cho nó lắm, nếu hồi nhỏ lúc ấy không có anh Brian thì… nó không muốn nhớ lại chuyện đó nữa.

- Hai đứa mày vào lớp đi, lúc nào Maya về thì nói nó đến đây gặp tao! – Giọng nói rền đặc vì nước mắt của Andly càng làm cho Demi và Erica thương tâm hơn.

Nhưng cũng biết Andly bây giờ không muốn ai làm phiền nên hai đứa nó đi vào, định bụng sẽ nói cho Brian biết nhưng:

- Tụi bây mà nói cho mấy người đó biết thì coi như không quen tao! – Sau lưng hai đứa nó là giọng nói lạnh giá đến thấu xương của Andly khiến cho Demi và Erica phải rùng mình khiếp sợ.

Sau khi 2 con bạn mình đã đi khá xa thì Andly cũng đứng dậy rồi đi vào một nơi khuất hơn. Andly biết, mặc dù nó đã cảnh cáo như vậy rồi nhưng nó biết, với tính khí yếu mềm của Erica thì chắc chắn sẽ bị anh Brian ép đến nói ra thôi! Tốt nhất là nó nên đi nơi khác.

Làm sao bây giờ? Sao lại có người biết được chuyện đó chứ? Còn chuyện của Christian thật sự là như vậy sao? Những gì từ trước đến nay mà hắn đối với nó chỉ là vì một thoả thuận nào đó thôi à??? Nhưng điều làm nó thấy bất ngờ nhất chính là tại sao người viết bức thư này lại biết hết mọi thứ như vậy chứ???

Maya dẫn một đám đàn em đến trước nhà của nhỏ Uyên Minh mới điều tra ra được, khi cả đám bước xuống thì vô cùng ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt.

- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? – Maya lắp bắp hỏi những người dân đang bu quanh căn biệt thự đó xem họ đang nhìn gì ở trong.

- Nghe nói cô con gái út của nhà họ Đào vừa mới qua đời sáng nay. – Một người dân sống trong vùng đó nói làm cho Maya giật mình.

- Ông nói sao? Đào Uyên Minh chết rồi ư? – Maya hét toáng lên mà không biết rằng những ánh mắt xung quanh bây giờ đã bám lấy mình.

- Chị Maya, bình tĩnh lại đi nài. – Tên đàn em thấy vậy nên vỗ lưng cho Maya bớt giận.

Còn Maya, nó không ngờ sự việc lần này lại xảy ra theo chiều hướng nghiêm trọng như vậy. Những người tham gia vào việc này đều phải nhận một kết cục là chết hay sao???

- Cho tôi hỏi tại sao cô ấy lại chết zậy ạ? – Một tên đàn em có vẻ bình tĩnh hơn, lên trước thu thập thông tin.

- Tôi nghe nói sáng nay nó bảo là đi học, nhưng khoảng 1 tiếng sau đó thì mọi người dân quanh đây tìm thấy xác nó trong một bãi đất trống đầu đường. – Người dân đó chưa kịp trả lời thì một người con trai trẻ trong nhà đó đi ra nói, gương mặt có vẻ buồn bã.

- Anh là ai? – Maya nheo mắt nhìn người con trai trước mặt tự dưng lại xen vào cuộc nói chuyện của mình.

- Tôi chính là anh trai của Uyên Minh, tên tôi là Duy Nghĩa. – Không biết sao Maya không hề có ác cảm với người con trai này, ngược lại, nó cảm thấy cảm thông, thương xót cho anh ta vì nó hiểu, nổi đau khi mất đi người thân là như thế nào.

- Cậu chủ Duy Nghĩa, ông bà chủ kêu cậu vào trong ạ, cả những vị khách này nữa. – Một người đàn ông trung niên kính cẩn nói với Nghĩa.

- Ừ! – Gật đầu với ông ta rồi Nghĩa quay sang nhìn tụi Maya đang đứng đó – Mời cô vào nhà, tôi chắc chắn cô biết lý do tại soa em gái tôi chết!

Nghe Duy Nghĩa nói thế Maya cũng đưa ánh mắt khó xử nhìn về phía tụi đàn em, như muốn hỏi ý chúng nó là có nên vào trong hay không.

Như hiểu được ý của Maya, tụi nó cũng âm thầm gật đầu.

Rồi cả bọn đi vào trong.

Ở trường lúc này, Brian rất ngạc nhiên thi chẳng thấy Maya với Andly đâu mà chỉ có Demi và Erica ngồi ở đấy thấp thỏm lo lắng.

- Hai đứa kia đâu? – Brian nheo mắt hỏi.

- Hả? Anh hỏi ai? – Erica hoảng quá nên không biết mình đã hỏi những gì.

- Maya/ Andly đâu? – Justin và Christian đồng thanh, bọn hắn nhìn thấy sắc mặt của Erica và Demi lúc này có vẻ như đang có chuyện gì đo nên sàng sốt ruột hơn nữa.

- Sao hai đứa này bữa nay hay đi đánh lẻ zậy nhở? – Eris mặc dù biết gì đó nhưng vẫn cố tình nói vậy vì không muốn kết quả nó đi ngược lại với điều Andly mong muốn.

- Hai đứa nó đi bàn mưu tính kế gì rồi đấy, còn em và Erica ngồi đây thở dài là vì ba mẹ Erica vừa gọi điện qua kêu có về Anh trong tuần này! – Demi thấy Eris gỡ rỗi cho mình liền chớp thời cơ nói ngay (nói dối trắng trợn chưa kìa)

Past…

- Tụi bây vào lớp trước đi nha, lát tao vào sau, tao đi đây chút! – Eris nói với tụi Brian rồi đi ra sau nghe điện thoại, chuyện là hắn đang bảo tụi đàn em tìm hiểu về Andrew lúc này.

Ra sân sau nghe điện thoại bỗng nhiên hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của tụi nó, tiến đến gần để xem có việc gì thì hắn mới giật mình khi nhìn thấy chân dung lúc này của Andly. Cứ như là một con người hoàn toàn xa lạ vậy, đôi mắt có hồn của Andly thường ngày đã không biết bao nhiêu lần làm cho hắn rung động nhưng trong đôi mắt đó bây giờ chỉ còn là một màu tối tăm mù mịt đến ghê sợ.

Hắn chắc chắn là đã có chuyện gì đó, bỗng nhiên lại thấy Andly đưa bức thư màu hồng hồng cho Erica và Demi sau khi Maya đã rời đi.

- Hai đứa mày vào lớp đi, lúc nào Maya về thì nói nó đến đây gặp tao! – Khi nghe câu nói này của Andly, bỗng dưng Eris lại có cảm giác gì đó quen thuộc lắm… hình như… giọng nói này giống với… hắn không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play