Andly thất thểu đi tìm Christian, tối nay nó quyết định phải giúp cho Demi và Christian trở thành một đôi chính thức (bà này nhiều khi nhiều chuyện hết sức, nhưng cũng không thể trách bả được, quan tâm đến bạn bè thế mà. Còn bà Demi không biết là có một người bạn quan tâm đến mình thế này mà lại đi bày ra cái kế hoạch quái quỷ gì đấy rồi). Nó không chắc chắn là Christian có nghe lời nó không nhưng nó sẽ thử!

Tìm mãi vẫn không thấy, nó điện thoại cho Christian…

- Alo? – Chuông chỉ đổ một lát rồi đầu dây bên kia bắt máy liền.

- Ngươi đang ở đâu? – Andly nói.

- Làm gì?

- Ta có chuyện muốn nói với ngươi!

- Chuyện gì nói luôn đi, ta muốn ở một mình!

- Không, ta muốn nói trực tiếp! – Giọng Andly nghiêm nghị hẳn, thật đáng bất ngờ.

- Vậy thì để về nhà nói! – Christian vẫn lạnh lùng như vậy.

Hắn quá biết là Andly muốn nói gì mà. Con người nhìn vẻ ngoài thì có vẻ lanh chanh lóc chóc, lại hay làm nũng với bạn bè anh trai nhưng thực ra luôn bảo vệ người thân của mình.

- Không được! – Andly vẫn một mực trả lời. giọng điệu có phần bực bội rồi.

- Mặc ngươi! – Christian định tắt máy thì…

- Nếu ngươi không nói chuyện với ta bây giờ thì từ nay về sau ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.

Nó không biết làm sao tự nhiên lại buộc miệng nói ra cái câu ấy.

“Thật là lố bịch quá đi, tên đó ghét mình còn không hết, mình không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn thì hắn càng khoẻ chứ sao!” Andly nghĩ thầm, rồi sau đó lại thấy tim đau nhói lên.

Bên này Christian khi nghe được câu ấy xong, không biết nghĩ gì vẫn cancel cuộc gọi.

Andly hơi bất ngờ về hành động này. Nó cứ mong là suy nghĩ của nó không phải là sự thật, nhưng không, đó chính xác là sự thật đấy!

Chợt…

Ting!

Tiếng chuông tin nhắn của Andly vang lên…

[Vườn hoa đằng sau Hoa Viên!] Chỉ một tin nhắn ngắn gọn vậy nhưng cảm giác hụt hẫng của Andly lúc nãy không biết đã biến đi đâu mất rồi vậy.

Cố nén cơn đau tim của mình, Andly đi nhanh về phía vườn hoa.

Christian thật sự không hiểu nổi mình. Khi nghe Andly nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữa thì hắn không chịu được! Tuy tắt máy để giữ được phong độ lạnh lùng của mình nhưng hắn vẫn nhắn tin, cứu vớt một điều gì đó sắp xảy ra…

Một lúc sau Andly cũng lết xác được tới nói mà Christian nói.

Tới nơi thì sắc mặt đã trắng nhợt rồi.

- Ngươi… ngươi bị gì vậy? – Christian ngạc nhiên hỏi khi thấy khuôn mặt hồng hào đó biến mất đâu đâu mà bây giờ lại là một khuôn mặt trắng bệch đến tím ngắt như vậy.

- Lên cơn đau, quên mang thuốc rồi! – Andly lấy tay ôm ngực ngồi bệt xuống sàn gạch thở hổn hển.

- Chờ chút!

Christian chộp lấy ngay chai nước mà lúc nãy mang đi định uống đưa cho Andly rồi vội vàng lấy trong túi áo mình lọ thuốc quen thuộc.

- Uống đi! – Lấy cho Andly hai viên rồi đưa nước cho nó uống, xong rồi hắn mới thở phào, cũng ngồi bệt xuống sàn gạch (bẩn áo quần hai ông bà ơi)

- Thế nào rồi? – Hắn đưa tay vuốt vuốt lưng cho Andly rồi tự nhiên giật mình khi sờ vào cái tấm lưng trắng ngần đó.

Andly cũng vậy, cảm thấy người mình như nóng ran lên, cả toàn thân nhơ có dòng điện chạy qua vậy.

- Kiếm ta có việc gì? – Christian đánh trống lãng để mất đi cái vẻ bối rối ấy của hai người.

- Sao ngươi có thuốc của ta? – Andly thắc mắc hỏi.

- Biết ngươi không mang nên mang theo để phòng thôi! – Christian vẫn thản nhiên nói.

- Vậy à? – Andly nghe mà tự nhiên thấy vui vui trong lòng. Thật là yên tâm khi ở bên cạnh con người này!

- Ừ!

- Chuyện mà ta muốn nói với ngươi là… – Andly nhìn sang áo của Christian, quả thật là hắn đã tháo cái hoa đó đi rồi.

- Chuyện gì? – Thấy Andly tự nhiên ngừng nói nên hắn hỏi.

- Hoa đâu? – Nó nhìn trừng trừng vào hắn nói.

- Vứt rồi, ta không thích nó! – Christian lạnh lùng.

- Tại sao? Chẳng phải nguơi thích Demi sao? Ta cho ngươi cái đó để giống với cái váy của Demi mà!

- Ta không thích Demi! – Christian vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lần này có chút gì đó bi thương.

- Sao? – Nó hơi ngạc nhiên.

- Ta nói ta không thích Demi! – Hắn lặp lại lần nữa.

- Nhưng cái hoa của ta đâu có liên quan gì đến Demi chứ? Sao ngươi lại vứt nó đi? – Andly đã bắt đầu tức giận rồi.

- Ta không thích cài nó, dễ gây cho người ta sự hiểu lầm không đáng có, lại càng làm cho Demi hy vọng thêm thôi! – Christian giải thích, cũng hơi ngạc nhiên về sự tức giận vô cớ của Andly.

- Nhưng cái đó là của ta cho ngươi mà! – Andly nói.

- Nhưng ta không thích! – Christian không hề hiểu ý của nó.

- Vậy thì thôi, ngươi đúng là đò đáng ghét, có biết là cái đó quan trọng với ta dường nào không hả? Sao lại nhẫn tâm vứt đi nó chứ!!! – Lần này thì nó hét lên, nó bực lắm.

Rồi sau đó ném chai nước lại cho hắn và chạy đi. Nước mắt chảy rồi!

Andly vừa chạy vừa khóc, khóc vì tức giận và cùng khóc vì đau lòng.

Christian ngớ người ra vì những câu nói đó của nó. Rồi tự nhiên lấy trong túi mình ra một bông hoa hồng xanh, nhìn nhìn, ngắm ngắm mãi, rồi một lúc sau, quyết định gài trở lại. Nhưng chết tiệt thật, hắn chỉ biết giật nó ra chứ có biết gài vào thế nào đâu chứ!!!

Thế là đành rời khỏi nơi đó và trở lại Hoa Viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play