Ánh nắng xuyên qua tấm rèn trắng bay nhè nhẹ trong gió lọt tõm vào khe mắt khiến nó nhíu mày rồi từ từ mở đôi mắt nặng trĩu … đầu nhức như búa bổ… nó trở người thì đập vào mắt nó hình ảnh Gen đang ngồi tựa trên chiếc ghế cạnh giường nó, anh ngủ thật say, gương mặt tinh anh đẹp thuần khiết dù rằng có pha chút nét mệt mỏi, đôi mắt khép 1 đường cong sắc sảo điểm nhấn bằng hàng mi dài cong vút…nhìn anh bình yên đến lạ… nó lặng ngắm nhìn anh như đang chiêm ngưỡng 1 tác phẩm nghệ thuật… bỗng đầu nó buốt lên 1 cơn, nó nhíu mày rời tầm mắt khỏi Gen, lấy tay xoa thái dương, hình như nó quên cái gì đó… Mà hình như… hôm qua nó…
_Á – như nhớ ra điều gì, nó bất thốt lên – Bin…anh đâu?
Gen nghe tiếng nó cũng choàng tỉnh giấc… anh thấy nó đang cố ngồi dậy 1 cách khó nhọc nên vội vàng chạy đến đỡ nó lên…
_Em nằm xuống nghỉ thêm đi, em còn yếu lắm, chưa đi đc đâu – Gen lo lắng
_Bin…Anh bin bị thương đó anh, anh ấy đâu rồi – mặt nó tái nhợt khi nhớ lại gương mặt với những vệt máu dài và nhợt nhạt của Bin bỗng lòng nhói lên lạ lùng
Gen ôm chằm lấy nó, đôi mắt anh như 1 tảng băng lạnh lùng trôi vô định, gương mặt ko biểu bộ 1 biểu lộ cảm xúc nào ngoài sự giận dữ ngầm sôi sục khi thấy nó vừa tỉnh dậy đã hoảng hốt tìm Bin trong khi cả ngày hôm qua anh như điên lên khi thấy nó và Bin mất tích, chưa kể cả 1 đêm anh luôn túc trực ngồi bên chăm sóc đến kiệt sức…vậy mà…
_Anh…anh buông em ra, em phải đi xem anh Bin thế nào, hôm qua vì cứu em mà anh ấy bị thương đấy… – Nó vùng vằn đẩy Gen ra mà ko biết rằng mình đang làm tổn thương anh
Gen như ko nghe nó nói gì mà càng ghì chặt nó hơn…
_Anh… – Nó càng cố thoát khỏi tay anh thì anh lại siết chặt hơn
_Bin ko sao, nó đang ngủ ở phòng bên cạnh, ổn rồi – Gen nói nhỏ với âm sắc trầm buồn
_Thật sao? – Nó reo lên mừng rỡ như 1 nhát dao xoáy vào Gen
Anh buông lỏng vòng tay đối diện nhìn nó…đôi mắt sâu hút như thấu hết tâm tư…
_Em…thích Bin? – Anh trầm mặc hỏi
Nụ cười trên môi bỗng vụt tắt, đầu óc cuồng quay…Phải, nó đang làm gì thế này? Trước mặt Bin mà nó lại nhắc đến người khác… Nó thích Bin ư?… con tim nó đau đau… Nó ko biết cảm giác này là gì… Người nó chợt nhũn ra, đôi mắt dại nhìn Gen chằm chằm, đôi môi khô cứng ko bật thêm đc lời nào…
_Trả lời anh đi, có phải em đã thích Bin? – Gen trầm giọng nghiêm đến lạnh người
_Em…em… – Nó lắp bắp, trái tim và lí trí của nó đang đấu tranh ghê gớm nhưng có vẻ vẫn chưa phân định đc thắng thua
Gen nhìn nó 1 hồi lâu, anh bất giác có cảm giác sợ… sợ sắp mất đi cái gì đó quan trọng lắm… anh mỉm cười, nụ cười vẫn vẹn nguyên như ban đầu anh dành cho nó mà có hay nụ cười đó bây giờ chua chát lắm
_Anh xin lỗi…anh hồ đồ quá, em nghỉ ngơi đi, anh lấy chao1cho em ăn nhé – anh lại dịu dàng với nó
Gen đi khuất sau cánh cửa, nó nằm dài, cơ thể bất lực, qua mặt vào tường, nó bịt chặt miệng ngăn những cơn nấc đang dồn nén ở cổ họng…nước mắt lăn dài… Ở ngoài cửa phòng, Gen đứng tựa vào cửa…Anh tuy ko nhìn nhưng dường như thấy hết những gì nó đang chịu đựng… đôi mắt xa xăm buồn da diết…thật sự anh đang mất nó sao?…Anh ko thể…
….
Nó rối bời như kẻ mất trí… hi vọng những gì nó vừa trải qua chỉ là 1 giấc mộng… vì ngày mai nó sẽ trở về…
….
_Thưa ông ngoại, bà ngoại con về… rãnh con lại về thăm ngoại – Nó ôm ông bà ngoại phụng phịu
_Ừm… mấy đứa này, về chơi đc mấy hôm đã đi rồi – Bà ngoại trách yêu nó
_Con xin lỗi ngoại mà – Nó ôm bà ngoại nũng nịu
_Đc rồi, rãnh lại về thăm ông bà, ráng học cho tốt nghe chưa – ông ngoại hiển từ vỗ nhè nhẹ vào lưng nó dặn dò
_Dạ, con chào ông ngoại – Nó quay sang ôm ông ngoại thắm thiết
_Dạ, thưa ông bà ngoại tụi con đi – cả bọn đồng thanh lễ phép chào ngoại
_Anh Kannnn – Giọng nói trong trẻ của Myo phá tan ko khí chia ly
Nhỏ chạy đến chỗ Kan, liếc xéo Sunny 1 cái rồi choàng tay đánh chụt lên má Kan 1 cái khiến anh điếng người =)) còn Sunny thì đầu bóc khói mịt mù…Kan bất ngờ vì hàh động của Myo nên chết đứng, mắt khẽ liếc Sunny thì giật thót tỉnh mộng khi chạm phải ánh mắt hình viên đang cháy như đuốc
_Cô muốn chết hả – Sunny gằn từng tiếng
_Xì!!! Chả thèm, trả cho cô, tui nhường anh Kan cho cô, nhưng nếu cô làm anh ấy buồn hay đau khổ thì tôi sẽ giành lại đấy – Myo nhăn mặt lè lưỡi trêu Sunny
Sunny nghe Myo nói lòng cũng cảm thấy vui, Myo là cô bé tốt, sống chân thật… Sunny lè lưỡi ôm lấy cánh tay Kan đáp với Myo
_Tôi biết rồi, cám ơn cô – nhỏ cười típ mắt
Ông bà ngoại và Myo đứng vẫy tay tiễn cả bọn đến khi chiếc xe khuất bóng trong ánh chiều đang dần buông
…
Cả bọn trèo lên xe… cũng như lúc đầu đi, nó ngồi giữa Bin và Gen, nhưng ko cảm giác buồn cười lúc nó ngủ gục lúc lắc như con lật đật nữa… mà ko khí trầm xuống…ngộp ngạt…mỗi người hướng về 1 phía…1 suy nghĩ khác nhau đang quần trong đầu mỗi người… nó mệt mỏi tựa lưng vào ghế…lim dim đôi mắt, sau những tai biến, sức khỏe của nó cũng chưa khôi phục hết… nó bắt đầu chìm vào giấc ngủ, bất giác, nó ngả đầu lên vai Bin, dễ chịu và thoải mái, nó đi sâu hơn vào giấc ngủ… đầu nó gục lên vai anh khiến anh thấy vui lạ… tóc nó bay lất phất trong gió thoảng mùi hoa nhẹ lòng… Đôi mắt Gen hằn những đường gân tức giận… anh kéo nó ngả về phía mình, vòng tay đở lấy đấu nó, ôm gọn thân hình bé nhỏ, nó ngủ say sưa, đầu tựa vào lòng Gen… Bin ngồi nhìn chằm chằm nó trong vòng tay Gen mà lòng đầy nổi cảm xúc, anh ước mình đủ dũng khí để kéo nó về phía mình… siết chặt bàn tay…2 đôi mắt vô hồn đầy phẫn nộ như thiêu cháy tất cả nhưng cùng 1 trái tim đập vì 1 người…
…
_Rain…về đến nhà rồi…dậy đi em – Gen lay lay gọi nó
_Ưm… – nó dụi mắt say ngủ lờ đờ
Bước xuống xe, nó ngoảnh lại nhìn Bin, từ lúc nó đc anh cứu cho đến giờ vẫn chưa nó chuyện đc với anh câu nào…
_Cám ơn anh hôm trước đã cứu em, nếu ko có anh chắc giờ em thành người thiên cổ rồi -
Nó cười gãi gãi cái đầu khi nhớ cảnh anh ôm nó má ửng hồng ngượng ngùng mà quên mất Gen vẫn còn đứng đó
_Có gì đâu – Bin hạnh phúc nhìn nó trao anh nụ cười
Gen siết chặt bàn tay…
_Em vào nhà nghỉ ngơi đi, mai đến thăm em – Gen từ phía sau đi tới cất tiếng khiến nó giật mình chợt nhận ra sự hiện diện của anh
_Dạ…em chào anh – nó quay sang chào Bin rồi chào Gen mà ko dám nhìn thẳng vào anh…rồi chạy vội theo Kan vào nhà
Gun đưa Boo và Sunny về… giờ chỉ còn lại Bin và Gen cùng bầu ko khí khó thở… Bin trầm mặt ko chút biểu cảm đứng nhìn Gen… cả 2 đứng lặng như vậy thật lâu… Bin lạnh lùng quay mặt đi trước…
_Anh đã nói cậu hãy tránh xa Rain ra – Gen cất tiếng níu bước Bin lại
Bin dừng cước bộ khi nghe giọng trầm lặng của Gen vang lên… Bin xoay lại nhìn thẳng vào mắt Gen…
_Em ko muốn nữa… Em yêu cô ấy và em ko muốn chạy trốn nữa… em sẽ giành lại cô ấy… – Bin lãnh hàn thốt lên sắc như dao tuyên chiến
…Bốp…
Vừa dứt lời, 1 cú đấm nghìn cân giáng thẳng vào mặt Bin đầy tức tối và giận dữ…khóe môi rỉ ra 1 dòng máu đỏ tươi tanh nồng…bờ má tím lại sưng lên… Gen nắm sốc cổ áo Bin lên, từng lời nói anh cất lên sắc nhọn như lưỡi dao sắt bén kề cổ người nghe, đôi mắt căm phẫn, chết chốc như muốn giết người…
_Tao sẽ ko buông tay cô ấy, ko ai đc phép mang cô ấy đi khỏi tay tao kể cả mày… rõ chưa
Nói rồi anh hất Bi ra lạnh lùng bước đi, đôi tay siết chặt, đầu móng tay bấm vào da thịt tứa máu… Bóng tối ôm gọn 2 nhân ảnh, 1 bước đi kiêu hùng, dáng mạo thanh tú nhưng mỗi bước chân của anh mang 1 nỗi đau nhấn chìm trong bóng đêm… 1 ngồi lặng, đầu cúi gục nhưng từ người vẫn toát lên 1 vẻ đẹp trầm ưu như pho tượng thần của Hi Lạp…
Gen ngồi cúi mặt trầm trầm hồi lâu mới ngước mặt lên hít 1 tràn hơi khí… mắt đưa nhìn chiếc cửa sổ phòng nó, ánh sáng mờ mờ phảng phất trên chiếc rèm cửa…anh đoán là nó đã ngủ rồi…1 nụ cười thật sâu từ khóe môi nhoẻn ra, nó ấm áp và đẹp đẽ… “Rain!!! Anh sẽ ko chạy trốn nữa, anh sẽ giành lấy em…”
……..
Gen và Gun ko hẹn mà gặp nhau trước cổng nhà, nhìn mặt anh hai mình chắc mẫm có chuyện ko hay nên Gun ko dám hỏi, cậu chàng hiểu anh mình quá mà…
_Sao anh giờ mới về thế, vào nhà thôi – tay mở cổng, Gun cười như cố xóa đi chút “nhiệt” của Gen
Cả 2 bước vào nhà mà ngợp…ko khí sao âm u và có chút biến, căn phòng khách tối om leo loét ánh vàng từ chiếc đèn để bàn…Mẹ anh đang ôm mặt ngồi khóc nức nở, còn ba anh thì vừa trầm tư, mặt u uất vừa nắm lấy tay vợ mình trấn an…
_Ba mẹ, có chuyện gì vậy? – Gun lo lắng hết nhìn mẹ đến nhìn ba hỏi
_Gen ơi, Gun ơi, chúng ta chết thật rồi… – Bà mẹ hét lên thê lương
_Sao…sao, nhưng có chuyện gì mới đc chứ – Gun ôm lấy mẹ ngước mắt nhìn gặn hỏi
_Chúng ta gặp rắc rối rồi… – Ba của cả 2 lên tiếng, lắc đầu đau khổ…
Đã 3 ngày rồi sau khi từ quê lên, nó ko gặp Bin cũng ko gặp Gen… trái tim dường như vẫn chưa xác định đc cái mình muốn, đầu óc nó quay tròn… Nó nghĩ về Bin nhiều hơn, trong giấc mơ hằng đêm cũng chập chờn hình bóng anh… và mỗi lần như vậy, trái tim nó lại nhói…
…Ring …. Ring…
_Alo, xin hỏi ai thế ạ? – Nó thấy số lạ nên hỏi
_……. !!! – đầu dây bên kia im lặng
_Alo, alo – Nó thấy lạ – xin lỗi, nếu ko lên tiếng tôi cúp máy đây – Nó bực bội
_Là…là anh đây – 1 giọng thanh trầm vang lên làm tim nó đánh thịch
_Anh…anh Bin – Nó lắp bắp ko dám tin – Sao anh có số của em?
_Ờ!!! Hôm trước lúc em đi ra ngoài ko mang đt nên anh…
_À, thế anh gọi cho em có gì ko ạ?
_Ờ…ưm… chúng…chúng ta đi chơi nhé – Bin ngập ngừng
Nó thì bối rối ko biết những gì mình đang nghe là thực hay mơ…
_Em… dạ, vậy em đi chuẩn bị, mình gặp nhau ở đâu đây anh? – nó hồi hộp, tim rộn ràng
_Uhm… vậy 30p nữa anh sang đón em
_vâng …
…
Cúp máy … 2 người 2 đầu dây bất giác cùng đặt tay lên tim mình đi từng nhịp gấp gáp thầm mỉm cười… Nó ko biết vì sao mình lại nhận lời và rất vui khi đc Bin mời đi chơi…
Nhảy phóc xuống giường, nó mở toang cái tủ, lục ra bộ cánh đẹp nhất… Đứng săm soi mình trong gương, cảm giác hồi hộp, nôn nao sắp đc gặp Bin đến kì lạ, ngay cả gặp Gen nó cũng chưa từng cảm thấy vậy… Gen… nó bỗng giật mình khi nghĩ tới Gen… một cảm giác tội lỗi ùa đến… Nó đang làm gì thế này?…
Nó sẽ vẫn còn đứng lặng ở đó mãi nếu như ko có tiếng chuông điện thoại vang lên…
_Alo
_Anh đang đứng dưới nhà em
Nó chạy vụt đến bên cửa số, thấy Bin, môi nó nở 1 nụ cười…mọi u sầu và tội lỗi bỗng chốc tan vào hư vô…nó chạy thật nhanh xuống lầu
_mày đi đâu nữa đấy? – Kan ngồi xem tivi trong phòng khách hỏi với theo nó
_Em đi chơi xíu về – Nó vọng lại
_Mày đi với thằng Gen àh? – Kan hỏi nhưng ko nghe tiếng trả lời, nó đã hút mất ra cửa…Kan lắc đầu rồi tiếp tục dán mắt vào tivi
….
Nó chạy ra cửa, thấy Bin đang đứng tựa người vào bờ tường… Dáng người thanh thoát trong chiếc áo thun và quần jean rách rất ngầu, đầu đội mũ lưỡi trai nhưng ko che lấp đc gương mặt baby đẹp lung linh của anh… Nó nhìn anh mà ngất ngây con gà tây…
_Anh đợi em có lâu ko? – nó tiến đến gần nở 1 nụ cười tươi roi rói với Bin
Bin đang chìm trong suy nghĩ giật mình khi nghe tiếng nó… Anh ngẩn ra nhìn nó, chiếc áo cổ thuyền tay dài phối vs chiếc khoác ko tay phọt dài và chiếc quần sort jean đen cùng tông áo khoác làm nó trở nên năng động, mái tóc dài hôm nay ko cột mà để buông xõa tém gọn lên bằng chiếc băng đô bảng to màu trắng… ẻm còn điệu đà pha cho mình 1 ít son bóng và má hồng làm nó xinh như búp bê…
_Anh…anh sao vậy? – Nó hươ tay trước mặt Bin làm anh chàng tỉnh mộng
_Ư…ưm… chúng ta đi thôi – Bin quay mặt đi che giấu khuôn mặt đỏ lựng, đặt tay lên trái tim kiểm chứng xem nó còn ở đó ko hay đập mạnh quá văng mấtt xác ở đâu rồi =))
Bin bất giác nắm tay nó dắt đi, nó hơi thót 1 cái nhưng ko hiểu sao cũng cứ để yên cho anh nắm… Gió đầu hè mang hơi nóng nhè nhẹ mà lòng nó nở hoa tựa mùa xuân…
_Em muốn đi đâu? – Bin quay sang hỏi nó
_Ưm… em ko bít nữa… tùy anh – Nó ngúc ngoắc cái đầu
_Ưm… đi chơi game nhé … – Bin nở 1 nụ cười nháy mắt làm nó đỏ mặt
Bin dắt nó tới 1 khu trung tâm lớn, tầng 1 và 2 bày bán đồ như 1 siêu thị, tầng 3 và 4 là gian hàng thời trang và tầng to lớn cuối cùng là phòng game và quầy ẩm thực, phải nói quy mô khu trò chơi này đến choáng, tất cả các máy game và điện tử mới nhất đều hội tụ về đây, nó nhìn mà chóng hết cả mặt, vì từ trước tới giờ nó ko ham thích gì mấy chỗ ồn ào này…
_Đi thôi – Bi hào hứng kéo nó đi – Em đứng đợi anh 1 lúc… – Bin nói rồi chạy hút mất
10p sau anh quay lại với 1 túi đồng xu là nó tròn xoe đôi mắt…
_Em muốn chơi gì trước? – Bin hỏi nó
_Ưm – nó đảo mắt qua gần trăm trò chơi đủ màu – Cái kia – nó chỉ tay về cái máy gấp thú
_Anh…xem kìa, con gấu màu hồng kìa – Nói lôi Bin đi sền sệt, mắt sáng rỡ chỉ tay về phía con gấu
_Em thích àh, đc, để anh… – Bin xoay ngược cái mũ ra phía sau, liếm mép săn tay áo như sắp vào trận…
… 30p sau…
_Yaaaaaaaaaa!!! Cái máy chết tiệt – Bin nổi sung khi gần cả tiếng đồng hồ mà cứ gắp lên rớt xuống
Nó hồi đầu còn hào hứng nhưng hơn 20 lần Bin gắp mãi ko đc nên nó ngồi ngáp dài… trông anh bây giờ giống như cái lần đầu tiên nó gặp anh… nóng nảy, trẻ con nhưng dễ xương…
_Thôi, anh cùi bắp quá, né sang 1 bên đi – nó chịu hết nổi
_Cái gì, em ngon nhỉ, làm đi – Bin nổi đóa đưa bịch xu cho nó
Nhét 2 đồng xu vào máy nó xăn tay áo khí thế… Chiếc cần câu đến gần con gấu rồi hạ xuống kéo theo nhóc gấu đến cái lổ thông ra ngoài và… A lê hấp…
_Kakakaka, phục tớ chưa – Nó ôm con gấu cười khoái trá
Bin quê độ thấy rõ…
_Xì trò trẻ con, anh ko chấp…
_Kakakaka !!! thua rồi quê hả – Nó nheo nheo Bin công kích
_Ai nói, có ngon thì ta thi trò khác… – Bin hung hăng ko kém
_hê hê!! Thích thì chiều – Nó cười gian tà
Thế là cuộc chiến bắt đầu, cả 2 hăng say và vui vẻ như trẻ con, cả 2 bây giờ giống như mới ngày đầu gặp nhau, nhưng ko còn “cô với tôi” và đấu đá bôm bốp nữa, mà họ chơi vui vẻ, anh ghét nó nữa và nó cũng ko sợ anh nữa…
…
_Hộc hộc – Bin thở dốc lấy tay quẹt giọt mồ hôi
_Há há, cùi bắp, nãy giờ ko thắng em nổi 1 ván sao – Nó cười thích chí trước khuôn mặt nhăn nhó tức giận của Bin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT