Tai nạn với Bằng

Sáng ngày hôm sau, Điệp thức dậy với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Đầu nó tràn ngập hình ảnh của anh Bằng, nghĩ đến anh nó lúc nào cũng vui. Hôm nay không thể mang cái hình ảnh xấu xí này đi được, mình cứ giả vờ làm Lọ Lem đến bao giờ đây?

Điệp lao vào nhà tắm. Phải mất nửa tiếng liền nó mới chui ra, người sạch bong, làn da đã trắng lại càng trắng hơn. Tắm kỹ càng nên Điệp đã lột được cái vỏ bẩn thỉu xấu xí hôm trước đáng xách dép cho Thanh. Mái tóc bù rù được nó chải mượt (dù mất 10 phút liền vì rối quá ^^), nó buộc tóc lên cao rồi còn cặp một cái cặp tóc hình bông hoa rất đẹp lên đó. Bộ đồng phục được nó là phẳng phiu, mặc vào càng đẹp hơn. Nó mỉm cười nhìn mình trong gương, đây mới là nó chứ!

Điện thoại reo lên.

“Điệp à anh đang đi học, anh qua đón em nhé! Ta tiện đường mà!”

“Vâng! Anh đến chưa?”

“Đây, đến đầu phố rồi!”

Điệp vui sướng vô cùng, nó vội vàng đeo cặp bay ngay xuống nhà. Anh Bằng sẽ là người đầu tiên nhìn thấy nó xinh đẹp trong ngày hôm nay.

Chào ngày mới! Mở cửa ra cho ánh nắng vào nhà nào!

“Anh!” – Điệp vui sướng nhìn bóng hình đã đứng ngay trước cửa.

Nhưng nắng quá, nó không nhìn rõ anh. Nó vội đưa tay che nắng.

Ôi trời! Không phải anh!

Hai anh em ấy quá giống nhau, chỉ khác nhau chiều cao mà thôi nên nó nhầm.

Sao cậu ta lại ở đây trước anh cơ chứ? Đáng ghét!

Vỹ mỉm cười. Lúc nào cũng là nụ cười gian xảo như vậy, còn với người khác sao cậu ta lại cười đẹp chứ? Bất công thiệt! Cậu bước tới gần Điệp. Trong ánh nắng rực rỡ sớm mai, nhìn gần trông cậu lại càng đẹp. Nhưng đầu Điệp chỉ nghĩ đến mỗi Bằng thôi, làm gì có lúc mà ngẩng lên nhìn Vỹ chứ. Chỉ khi nào cậu đứng gần, Điệp mới có thể nhìn thấy gương mặt thần tiên của cậu.

Vỹ gạt cái tay đang đưa lên trán che ánh nắng của Điệp ra, đằng nào cái bóng của cậu cũng đủ che nắng cho nó rồi. Vậy là người đầu tiên nhìn thấy nó ngày hôm nay vẫn không phải là anh…

Nó khẽ thở dài, gương mặt buồn rầu. Nhưng dù buồn, trông nó vẫn thật xinh.

Vỹ đã nhìn Điệp đủ hoàn cảnh rồi, nhưng có lẽ hôm nay là ngày nó xinh nhất. Làn da trắng hồng mịn màng, vầng trán cao nghịch ngợm, chiếc mũi thanh thanh và đôi môi hồng nhỏ nhắn. Nó đúng là một cô người mẫu sáng giá của báo Hoa Học Trò (chương 6). Đặc biệt là mái tóc bù rù hôm qua giờ đã vô cùng gọn gàng, có vài sợi đang vương trên khuôn mặt xinh xắn của nó.

Bất giác, Vỹ đưa tay lên đẩy nhẹ những sợi tóc đó ra. Tay cậu rất nhẹ, không đụng vào mặt Điệp nhưng nhìn từ xa thì lại giống như cậu đang…vuốt má Điệp. Và anh đang đứng từ xa. Chàng trai cao ráo, đẹp như thần linh (đúng như Điệp so sánh) đội chiếc mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy nhìn thật đẹp, nhưng gương mặt anh thì buồn vô cùng. Anh thở dài, quay xe đi, nổ ga phóng mất vào những dãy phố.

“Đi thôi, muộn học bây giờ! Chờ ai à?” – Vỹ gọi mãi mà Điệp vẫn không chịu đi.

“Cậu cứ đi trước đi!”

“Cậu đợi ai vậy? Thanh thì đến rồi, chắc không phải anh Bằng chứ?”

Vỹ luôn là người thông minh, cậu có thể đoán ngay ra. Điệp buồn bã:

“Ừ!”

Vỹ sững sờ. Mình nói đùa thế mà lại là thật sao? Cậu thấy người mình nóng hơn bao giờ hết.

“Anh Bằng phải đi học, không đến đâu!” – Cậu xẵng giọng, nghe có vẻ rất giận.

“Anh ấy bảo đến mà!”

“Nhưng anh ấy đang bận thi, phải đến sớm. Còn cậu, cậu định đợi đến khi nào. Muộn học thì cậu chỉ có chết thôi!”

“Ơ thì…”

“Đi!” – Vỹ kéo tay Điệp đi, nó cứ ngoái lại mãi con phố kia đợi chờ một bóng hình. Anh cứ thế rồ ga đi mà không biết mình đi đâu.

Trước mặt anh không phải là con đường nữa. Chỉ là hình ảnh của Vỹ và Điệp.

Đặc biệt là cô bé ấy.

Anh nhìn thấy, ngày hôm nay Điệp rất xinh đẹp. Xinh hơn bao ngày khác.

Nhưng anh lại không được đến mà nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.

Nếu như chỉ có mình anh, không có Vỹ thì anh đã nói với cô bé ấy: “Anh thích em!” từ lâu rồi.

Anh không muốn là người ích kỷ.

Anh có thể nhận ra, người em trai của anh cũng không ghét cô bạn ấy.

Mặc dù cái miệng của nó thì lúc nào cũng: “Em ghét nhất con Điệp đó!”

Anh biết, đó chỉ là cái cớ để cậu lúc nào cũng nhắc đến Điệp.

Còn anh, anh biết làm gì?

Anh chỉ là một gia sư.

Còn cậu ấy, là một người bạn. Là người có thể ở bên Điệp để tiếp sức cho cô bé.

Chiếc xe của Bằng biết anh đã không còn điều khiển nó nữa, ý nghĩ của anh đã làm anh quên đường đi, và anh lao vào một con ngõ hẻm. Ngõ đó toàn là dân nghiện và hút xì ke. Thấy chàng sinh viên đẹp như tiên, lại đi xe giàu có, hàng loạt tên nhảy ra:

“Thằng kia! Mau đưa tiền đây!”

Bằng giật mình tỉnh lại. Trời, anh đang làm gì vậy chứ? Bọn dân nghiện đã vây quanh anh, anh không thể thoát ra được.

Anh buộc phải bước xuống. Anh có võ, nhưng nhiều đứa thế này thì anh có thể làm được gì?

“Mày mau đưa tiền đây!” – Một thằng hạ lệnh.

“Tao làm gì có tiền?” – Anh thực sự không mang một đồng nào cả, và anh cũng cần gì phải nhượng bộ chúng nó.

Bọn nghiện tức giận vì không có tiền, chúng lao đến.

“Đã thế tụi tao sẽ xé xác mày lấy tiền!”

“Được! Chúng mày cứ việc!”- Lòng dũng cảm át hết nỗi sợ, anh quắc mắt.

10 tên thuộc hàng binh bét lao vào Bằng. Anh lập tức cho chúng mỗi đứa một quả đấm đá trọn gói. Tài võ thuật đã học lâu năm của anh không hề tồi, những tên hạng binh bét như thế không làm gì nổi anh.

Thế nhưng, nguy hiểm cho anh là những thằng nghiện cầm đầu lại rất giỏi võ, hơn nữa chúng nó có vũ khí cực kỳ nguy hiểm. Thấy anh đã hạ gần hết lũ binh bét, bọn cầm đầu không thể đứng yên liền lập tức kẻ cầm dao, đứa cầm gậy nhảy ra. Một thằng cầm gậy lao đến, thế nhưng đã bị Bằng quật ngã và anh nắm lấy gậy của hắn dần cho hắn nhừ tử khiến hắn kêu oai oái xin tha. Không chịu thua, một thằng khác đã giở ngón nghề hèn hạ, hắn nhảy ra đằng sau định chém xuống đầu Bằng. Thì thế nhưng mà Bằng quá cao, hắn lại lùn, chỉ cao 1m60. Giờ Bằng đang sơ hở, không để ý đến đằng sau, thằng nghiện dùng hết sức bình sinh chém mạnh con dao vào lưng anh.

“Á á!!!!!!” – Tiếng hét vang lên kinh hoàng.

Anh đã ưỡn người ra và né được con dao đó, nhưng nó vẫn nhanh hơn và mũi của nó vẫn để lại trên lưng anh vệt máu dài và vẫn cực sâu. Bằng khuỵu xuống. Bọn nghiện thấy vậy liền lao đến. Anh không chống đỡ kịp.

Dao của chúng đã bị anh đá văng hết, chỉ còn gậy. Những cái gậy, những quả đấm, quả đá cứ thế giáng xuống.

BỐP BỐP BỐP!!! Bằng tối mặt. Anh chỉ còn nhìn thấy nụ cười của Điệp còn đang nở trước mặt mình cứ mỗi lúc xa dần. “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Điệp sốt ruột vô cùng, đây là cuộc gọi đi lần thứ 20 từ tiết 1 tới giờ là tiết 4 rồi mà anh Bằng vẫn không chịu nghe máy. Cả buổi học nó chỉ có dán mắt vào điện thoại khiến Thanh cảm thấy lạ còn Vỹ thì bực mình.

Hôm nay Điệp đến có bao nhiêu ánh mắt trầm trồ vì nó quá xinh, ai cũng khen nó nức lời nhưng nó không cảm thấy vui. Nó liên tục gọi điện cho Bằng nhưng liên tục không ai bắt máy. Nếu anh bận anh đã tắt máy, đằng này không gọi được. Anh không giận hay làm sao đấy chứ?

Tan học, Điệp sốt sắng:

“Vỹ, cậu gọi cho anh Bằng đi!”

“Cậu gọi đi chứ nhờ tôi làm gì?”

“Tớ gọi không được! Cậu thử gọi đi!”

“Sao phải gọi?” – Vỹ lạnh lùng.

Điệp nắm lấy cánh tay cậu:

“Coi như cậu giúp tớ một lần thôi, đi mà! Tớ xin cậu đấy!”

Nhìn Điệp tha thiết cầu xin Vỹ cũng không đành lòng, cậu đành bực bội nhấc máy lên. Nhưng đầu dây bắt máy bởi một giọng nói lạ và hoảng hốt:

“Alo, có phải người quen của cậu sinh viên này không?”

“Hả? Ai vậy?” – Vỹ giật mình.

“Cậu là ai? Là em trai cậu này à?”

“Ông là ai vậy? Anh trai tôi làm sao?”

“Trời đất ơi chúng tôi phát hiện ra anh trai cậu bị đánh tơi tả trong chỗ dân nghiện! Cậu mau vào bệnh viện đi, địa chỉ là…!”

“Được! Tôi đến ngay!”

Điệp vội vàng hỏi:

“Anh Bằng đâu?”

“Anh ấy gặp tai nạn, mau vào bệnh viện!!!”

Điệp bủn rủn chân tay, cả người nó như bị sét đánh. Vỹ càng cuống hơn, nắm lấy tay nó:

“Mau đi thôi!”

Điệp vội vàng chạy theo, nhảy lên xe đạp của Vỹ. Anh Bằng! Anh làm sao? Anh đừng chết, anh đừng làm sao! Em van anh, anh phải khỏe đấy! Trời ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play