Không những không giống mất trí nhớ, hắn thậm chí cảm thấy rằng, mưu mô cùng kiến thức của nàng, năm đó không giống một Tiểu cô nương mới hơn mười tuổi tí nào.
Thế nhưng, nhìn nàng ngay cả sinh nhật của mình mà cũng không biết, xem ra là cái gì cũng đều quên thật.
Phương Hàm không khỏi chột dạ (bị nhìn trúng tim đen) đổ mồ hôi lạnh, "Thiếp chỉ còn dựa vào trái tim mà làm thôi, có thể thiếp dù mất đi ký ức lúc trước, ở chổ sâu trong lòng còn nhớ một chút chuyện khác chăng?
Lời này cũng chỉ có thể tùy tiện hù dọa trêu đùa người khác mà thôi, dù sao Tá Thi Hoàn Hồn (mượn xác hoàn hồn) rất không thể tưởng tượng nổi, năm nay cũng không phổ biến loại cách nói xuyên không này, nàng cũng không sợ Kiều Bách Dung hoài nghi điều gì ở nàng.
"Vậy nàng có nhớ nàng vốn họ gì không?" Kiều Bách Dung lại hỏi.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu, "Nhị thiếu gia biết sao?"
"Nàng vốn họ Phương."
"Ồ?" Khéo vậy sao, giống "Đời trước" của nàng sao? Phương Hàm hơi hơi nhướng mày.
Nhưng mà, nàng vẫn không rõ vì sao Kiều Bách Dung bỗng nhiên nhắc tới điều này với nàng?
"Phản ứng của nàng thật lạnh nhạt (lạnh nhạt)." Hắn đột nhiên cười nói.
Chuyện không liên quan mình đương nhiên lạnh nhạt rồi! Đối với "hàng giả" là nàng mà nói, quá khứ của "Phương cô nương" giống như chuyện xưa của người qua đường vậy, lúc trước nàng đi thăm dò cũng chỉ là do tò mò mà thôi.
Hơn nữa, nàng cảm thấy hiện tại rất tốt mà, không có hứng thú "Tìm hiểu nguồn gốc".
Phương Hàm cười gượng một tiếng, mang chút nhiệt tình cùng chút lấy lòng nói: "Dù biết chuyện quá khứ cũng đâu thay đổi được gì, còn không bằng tiếp tục là Phương Hàn của nhị thiếu gia nha."
"Ngược lại cũng không phải không có ảnh hưởng." Lời này của nàng hiển nhiên làm Kiều Bách Dung rất hài lòng, hắn mừng rỡ chìa tay đem nàng ôm qua, "Nhưng, ta thích vế sau những lời này."
Nói xong, hắn hung hăng hôn lên mặt nàng một cái.
Đây là cái gì cùng cái gì a? Phương Hàm mơ mơ màng màng nghĩ, thật sự không rõ dụng ý của hắn.
Quên đi, hắn vui vẻ là tốt rồi.
Ôi, nàng cảm thấy bản thân hình như càng ngày càng không có chí khí rồi, không giống trong sách nói bóng gió, cầm kì thư họa đều tinh thông (thành thạo), còn có thể cứu nam chính từ trong nguy hiểm, mà còn cố gắng thay đổi không khí gia đình, xúc tiến xã hội hài hòa, cô gái xuyên không không gì không làm được.
Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, có thể dựa vào che chở đại boss, trời có sập xuống đều có hắn chống đỡ, cái gì trạch đấu (tranh giành trong gia đình), cái gì cung đấu (tranh giành trong cung đình) cũng không phải chuyện của nàng.
Nàng an ổn sống như hiện nay, còn về sau này như thế nào thì không muốn cũng không dám nghĩ, Phương Hàm thân thiết tựa vào bộ ngực ấm áp kia, cực kỳ giống đà điểu.
"Lời ta vừa nói đã nhớ kỹ chưa? Nàng họ Phương, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của nàng, vốn là tiểu thư nhà quan gia, sáu năm trước bị xét nhà, cho nên vào Kiều gia ta làm nô tì tới nay." Kiều Bách Dung ôm nàng vào trong ngực, bỗng nhiên thuật lại lời nói lúc nãy một lần nữa.
Phương Hàm ngẩng đầu kí quái nhìn hắn một cái. Nàng biết hắn nhấn mạnh như vậy tất nhiên là có thâm ý (ý nghĩa sâu xa), cũng không hiểu đươc cuối cùng là hắn muốn làm cái gì.
Nhưng nhìn biểu tình của hắn nghiêm túc mà lại đầy chờ mong, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu, "Dạ, nhớ kỹ rồi."
Thấy nàng lên tiếng trả lời, hắn mới lộ ra tươi cười hài lòng, lại hôn nàng một cái, "Ngoan."
Nàng sao cứ cảm thấy hắn giống như đang dụ dỗ tiểu sủng vật vậy nhỉ? "Nhưng chỉ cần nhớ bao nhiêu đó là đủ rồi sao? Chi tiết cụ thể đâu?"
Quả nhiên là cô gái thông minh! Kiều Bách Dung cười, "Khi nàng vào phủ không phải sinh bệnh sốt cao, chuyện cũ đều quên mất không đúng sao?"
Được rồi! Nếu đại boss đã nói như vậy. "Cho nên nhị thiếu gia hôm nay là đặc biệt mừng sinh nhật thiếp rồi?"
Hắn nhẹ vuốt tóc mềm mượt của nàng, "Nàng gần đây luôn chê trong phủ buồn mà, thừa dịp này ra ngoài đi dạo một chút đi."
Không nghĩ tới "nhật lí vạn ky" đại boss vậy mà nhớ rõ sinh nhật của tiểu thư kí kiêm tiểu tình nhân, còn đặc biệt đưa nàng ra ngoài hẹn hò nữa, thật là làm người ta cảm động.
Mặt hàng như vậy, cho dù là ở hiện đại cũng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn nam nhân tốt a!
"Nhị thiếu gia đối với thiếp thật tốt." Nàng nháy mắt mấy cái, không tiếc cảm tạ khen ngợi, lại làm hắn một tràn cười.
Phương Hàm ghé vào trước ngực hắn, cảm nhận chấn động trầm lắng, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng.
Sau khi trải qua đoạn tình ái thất bại ở kiếp trước kia, nàng vốn không muốn lại nói chuyện yêu đương gì nữa hết, càng khỏi nói lại bất hạnh rơi vào địa phương nữ quyền sa sút ma quỷ này.
Ở thời đại này, cứ phải môn đương hộ đối, thê tử phải cưới hỏi đàng hoàng, mang thai phải chủ động giúp lão công (chồng) tìm tiểu tam cùng giúp nàng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, "trọn đời trọn kiếp chỉ có lẫn nhau" chẳng qua chỉ là thần thoại thôi.
Chính là khi hơn hai năm trước cùng Kiều Bách Dung trên giường, nàng cũng chỉ "Không bài xích (gạt bỏ, loại trừ)", cũng đem điều đó trở thành thủ đoạn bên người hắn mà thôi.
Dù sao nếu không thể cự tuyệt, liền đem nó trở thành công việc đi! Nếu hắn bằng lòng sủng nàng thì cực tốt, nếu không thì cũng không quan trọng, chỉ cần nàng bảo vệ vững vàng tâm của mình, liền sẽ không bị thương.
Lúc ấy, nàng là nghĩ như vậy, nhưng giờ đây mới hiểu được, nàng thật sự đánh giá quá cao bản thân rồi.
Cùng nam nhân chất lượng tốt là Kiều Bách Dung sớm tối ở chung như thế, làm sao có thể không động tâm đây?
Hiện tại nàng đã không dám đoán rằng, khi bọn họ (nam 9 + nữ 9) giữa chừng chia tay, kết cục sẽ như thế nào nữa.
Nhị thiếu gia, nếu thiếp ngoan ngoãn đợi bên cạnh chàng, chàng liền có thể vẫn chỉ tốt với một mình thiếp giống như bây giờ được hay không?
Phương Hàm rất muốn hỏi, rồi lại không dám hỏi.
Về lý trí, nàng hiểu được bản thân đã nhận được nhiều thứ vốn không phải của nàng, nên thấy đủ rồi, nhưng về tình cảm, nàng lại tham lam hy vọng phần quan hệ này có thể càng dài lâu...
Xe ngựa đi một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc trước Phương Hàm thường theo Kiều Bách Dung xuất môn bàn chuyện buôn bán, do đó nàng từ khe hở rèm nhìn ra ngoài, liền biết đã đến trung tâm kinh thành nơi phố xá phồn hoa náo nhiệt nhất.
Thế này có chút giống kiếp trước ngày nghỉ nàng thường đi dạo chợ hoa hoặc hội chợ, chỉ là cái gì cần đều có bán cả.
Do biển người đông đúc, bất kể là xe ngựa hay cổ kiệu, tối đa chỉ có thể đừng ở nơi này, muốn vào trong thì tốt nhất là rời đi.
Nàng đã sớm muốn đến nơi này mua sắm, chỉ tiếc trước kia mỗi khi đến đây đều là vì công việc, lúc nào cũng vội vã quay về.
Nhưng nhìn thái độ của Kiều Bách Dung, nhất định là đặc biệt đưa nàng tới?
Nàng mới nghĩ như vậy, liền nghe thấy hắn nói: "Xuống xe đi, trước kia không phải từ sớm nàng đã muốn đến nơi này nhìn một cái sao?"
Đôi mắt Phương Hàm sáng lên, "Thật sự có thể dạo một lần toàn bộ nơi này thật sao?"
"Ta chỉ có thể ra ngoài cả ngày hôm nay thôi, nếu hôm nay nàng không đi dạo hết, ta cũng không có cách nào khác đâu."
Nàng bị hắn đùa nở nụ cười, "Đủ mà, đủ mà, một ngày nhất định đủ cho thiếp đi dạo hết rồi."
Trước đây Phương Hàm bị buồn bực làm hại, lúc này nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ hết. Nàng biết từ cổ chí kim, đại đa số nam nhân đều không thích đi dạo phố, do đó mỗi gian hàng không đi vào nhìn một cái, chỉ "cưỡi ngựa xem hoa" (nhìn lướt qua) thôi, xác định có hứng thú mới đi vào dạo qua.
Kiều Bách Dung thật kiên nhẫn nha, luôn mỉm cười nhìn nàng đi dạo phố mua này mua nọ, cho dù nàng dừng lại ở gian hàng nào đó hơi lâu chút, hắn cũng không thúc giục, thấy nàng lộ ra biểu tình yêu thích với đồ vật nào đó, càng không nói hai lời liền kiểm tra trả tiền.
Phương hàm không thể không nói, thân là một kim chủ, hắn thật sự rất xứng đáng.
Bọn họ cứ như vậy vừa đi vừa ăn vừa chơi đùa, vô tình đi đến trước một tiệm bánh ngọt nào đó.
Phương Hàm biết tiệm bánh ngọt này, xem như có chút danh tiếng, nhưng trong lòng nàng cũng không ngon hơn so với bánh ngọt do đầu bếp Kiều phủ đã qua sự huấn luyện của nàng làm, làm được món điểm tâm ngọt đều cực kỳ hợp khẩu vị nàng nha.
Vì vậy nàng chỉ đi qua "Hành hương" nhìn vài lần mà thôi, vẫn chưa muốn đi vào.
Nhưng đột nhiên Kiều Bách Dung từ tay áo lấy ra một tờ giấy, muốn nàng dựa vào danh sách đó, đi vào mua hết điểm tâm có trong danh sách đó.
"Sao đột nhiên lại muốn mua điểm tâm thế?" Phương hàm không khỏi nghi hoặc.
Nàng nhớ rõ ràng Kiều Bách Dung không hề thích ăn mấy thứ này nha.
Nhưng hắn không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói: "Nàng cứ theo đó mà mua." Nói xong, hắn còn nhét chút ngân lượng vào tay nàng.
Được rồi, nếu ông chủ đã lên tiếng, vậy đi mua thôi, dù sao cũng không phải nàng trả tiền. Phương Hàm nhún nhún vai, cầm danh sách liền đi vào trong tiệm mua chút vậy.
Chỉ là danh sách này có năm, sáu dạng điểm tâm, tuy trong cửa tiệm đa số đều có sẵn hàng, nhưng một số hàng phải đợi một chút, nàng ở bên trong đợi hơn hai khắc đồng hồ (1 khắc khoảng 15 phút), mới gom những thứ đã mua lại, đi ra cửa.
Khi nàng cầm điểm tâm chuẩn bị rời đi,, đột nhiên phát hiện phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) bên cạnh đang hơi giật mình trừng mắt nhìn trộm nàng.
Phụ nhân đó thoạt nhìn khoảng chừng chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng (chăm sóc) thích hợp, thần sắc hồng hào, da thịt bóng loáng trắng nõn không thua mấy nữ nhân hai mươi tuổi đâu.
Bà một thân trang phục quý khí (sang trọng), hơn nữa phía sau đứng bốn gã nô bộc, khí chất cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Kiều phu nhân, chỉ biết chắc chắn là phu nhân nhà quan lớn nào đó rồi.
Người giống như vậy, lúc trước nếu gặp qua, nàng nhất định sẽ không quên, mà nàng tin chắc bản thân cũng không biết đối phương à.
Phương hàm không rõ đối phương vì sao nhìn nàng như vậy, đến nỗi không biết vì sao nàng lại thấy phụ nhân kia thoạt nhìn có vài phần quen mắt nha.
Phụ nhân kia thấy nàng nhìn lại, đột nhiên lộ ra tươi cười với nàng.
Phương hàm không hiểu ra sao, nhưng theo lễ phép vẫn mỉm cười gật đầu với đối phương. Sau đó, nàng liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài tìm Kiều Bách Dung.
Không nghĩ tới nàng mới đi hai bước, đã bị người gọi lại, "Vị cô nương này, xin dừng bước."
Phương Hàm quay đầu lại, phát hiện người gọi nàng lại là một ma ma đứng sau phụ nhân kia, lúc này, ma ma đó đã đi tới phía sau nàng.
"Có vấn đề gì hay sao?" Nàng hỏi, nhịn không được lại liếc mắt nhìn phụ nhân kia một cái.
Không nghĩ tới càng nhìn, lại càng cảm thấy phụ nhân kia rất quen mắt nha, làm nàng không thể không nhìn chằm chằm.
Kỳ lạ, chẳng lẽ nàng thật sự từng gặp qua đối phương rồi, cũng không cẩn thận đã quên rồi sao?
"Cô nương, phu nhân chúng ta muốn mười cô qua đó nói mấy câu."
Trong tình huống bình thường, loại lời mời không đầu không đuôi này Phương Hàm sẽ trực tiếp cự tuyệt (từ chối), thế nhưng hiện giờ nàng cũng có vài phần tò mò, vì vậy liền gật đầu, "Được, nhưng thiếu gia nhà ta còn đang chờ bên ngoài, thật sự chỉ có thể nói mấy câu thôi."
Ma ma đó có hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, "Đừng lo, phu nhân nhà ta chỉ là muốn hỏi mấy câu, sẽ không quá lâu đâu."
Thế là Phương Hàm chậm rãi đi tới phía phụ nhân kia.
Khi nàng cuối cùng cũng đi tới trước mặt phụ nhân, rốt cuộc nhớ mình vì sao lại cảm thấy đối phương nhìn quen mắt. Khuôn mặt này, mỗi ngày bọn họ ở trong gương đồng gặp qua vài lần rồi -- ngoại trừ tuổi tác không giống ra, bộ dạng nàng cùng đối phương thật sự quá giống.
Nhìn thấy phụ nhân này, Phương Hàm gần như có thể đoán được bộ dáng của mình hai mươi năm sau.
"Đứa trẻ ngoan, nói cho ta biết, con tên gì?" Giọng nói phụ nhân mặc dù ôn hòa, rồi lại ẩn ẩn mang theo chút cấp bách cùng xúc động.
Tim Phương Hàm nhảy lên, đột nhiên nhớ dặn dò lúc nãy của Kiều Bách Dung lúc ở trên xe ngựa.
Lẽ nào vừa rồi hắn đột nhiên nói điều này với nàng, chính là vì để nàng ứng phó với vị phụ nhân này sao? Nhưng hắn sao lại biết đối phương hôm nay sẽ đến nơi này chứ?
Mà vị phụ nhân này... Vì sao bộ dáng lại giống nàng như vậy?
Một đống vấn đề nổi lên trong lòng, làm trong đầu Phương Hàm một mớ hỗn loạn, nhưng trước mắt quan trọng là làm sao trả lời vấn đề của vị phụ nhân này đây.
Dù không biết tại sao Kiều Bách Dung âm mưu gì, nàng cũng không định làm ngược lại ý tứ của hắn.
Phương Hàm sau khi suy nghĩ một chút lời dặn dò lúc nãy của Kiều Bách Dung, mới cân nhắc nói: "Ta là nha hoàn của Kiều phủ, tên là Phương Hàn."
"Kiều phủ?" Phụ nhân khẽ chau mày, "Là Kiều gia, tổ tiên từng đứng đầu tứ phụ (các quan giúp đỡ cho vua) của tiên đế đúng không?"
Phương Hàm ngược lại không ngạc nhiên khi vị phụ nhân này lập tức đoán được là Kiều phủ nào, có thể làm Kiều Bách Dung coi trọng như vậy nhất định không phải là nhân vật đơn giản rồi, vì vậy nàng chỉ thành thật nói: "Phải"
Phụ nhân đối với đáp án này hình như không vừa lòng lắm, do dự một chút, rồi cẩn thận đánh giá y phục Phương Hàm.
Sau đó, phụ nhân phát hiện có chút kỳ lạ, áo lụa màu vàng nhạt trên người Phương Hàm còn mới tinh, vừa nhìn liền biết chất liệu cực tốt.
Lại nhìn chổ khác, cổ tay nàng mềm mại, đeo vòng Kim Luyện (vàng tinh chế) mặc dù mảnh (mỏng, nhỏ) thôi, nhưng kiểu dáng rất đặc biệt, thích hợp với nữ tử trẻ tuổi như nàng, vành tai trắng nõn mang một đôi bông tai, hiển nhiên là bông tai trân châu giá trị xa xỉ, trên tóc chỉ đơn giản cài trâm ngọc nhưng cũng đều là vật bất phàm (người thường không thể có được).
Cách ăn mặc không hiện sự đẹp đẽ quý giá đáng chú ý gì, nhưng đều là đồ tốt cả, làm tăng thêm nét thanh nhã của nàng, e rằng những thứ này không phải vợ cả con nhà quan viên ngũ phẩm bình thường có thể có được.
Xem ra Kiều phủ đối với nàng không tồi.
Quan sát đánh giá hết thảy này chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi, phụ nhân lấy lại bình tỉnh, hỏi vấn đề bà quan tâm, "Ta nhìn bộ dáng con cảm thấy rất thân thiết, trước khi con bị mua vào Kiều phủ, ban đầu tên gọi là gì?"
Phương Hàm lộ vẻ mặt khó xử, "Phu nhân, điều này..."
Nàng rất rõ ràng, bị bán vào phủ làm nha hoàn không nên ở khắp nơi phao tin danh tính quá khứ của mình, huống chi đối phương lại là người xa lạ.
Nếu nàng nói quá rõ ràng, ngược lại sẽ khiến cho đối phương hoài nghi.
Nàng do dự một chút, ma ma phía sau phụ nhân liền nói chen vào, "Ta nói vị cô nương này, rất... Phu nhân chỉ là cảm thấy cô quen thuộc, bộ dáng có chút giống với một vị cố nhân, mới hỏi vài câu thôi, có gì không thể nói hay sao?"
Cố nhân? Nói là giống, hẳn là bộ dạng nàng cùng người phụ nhân này mới gọi là giống à nha?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT