Kì Lân mua nước xong quay lại thì không thấy cô đâu thì rất sợ. Cô không quen thuộc nơi này, nhỡ đi lạc hay bị ai đó dẫn đi đâu thì làm sao. Mà cũng có thể bị bắt cóc. Nghĩ đến đây anh không ngừng run sợ. Anh vội gọi điện lấy điện thoại ra, bấm số của cô và gọi
" tút...tút...tút...." mỗi tiếng " tút " qua đi làm lòng anh nóng như lửa đốt
- Hức...hức...alo _ bên đầu kia bắt máy. Mà tiếng khóc sụt sùi vang lên trong điện thoại vô cùng rõ ràng làm anh hoảng hốt không thôi
- Diệp Diệp, em đang ở đâu. Em bị thương chỗ nào, sao lại khóc..._ anh không ngừng hỏi han cô, sợ cô bị thương anh sẽ đau lòng, mà cũng sợ cô bị người khác đùa giỡn, trêu chọc.
- Không có... em ở khu rạp chiếu phim, anh đến đây đi
- Được, em ở nguyên đó, anh sẽ tới liền _ nói xong anh tắt điện thoại rồi đến khu rạp chiếu phim luôn
Khi đến nơi anh thấy hình ảnh một cô gái ngồi giữa đám đông, cầm gói bắp ăn nhồm nhoàm, hai mắt còn không ngừng tuôn lệ, một tay thì cầm khăn giấy liên tục lau nước mắt. Hoá ra, cô khóc vì xem phim. Anh thở hắt ra một hơi. Đúng là cô có tài doạ người mà
Anh bước đến gần chỗ cô rồi xuống
- Lân, anh đến rồi à, xem cùng em đi. Bộ phim này rất cảm động nha, làm em khóc hết nước mắt...hức _ vừa nói cô vừa cười, mắt vẫn còn đọng mấy giọt lệ. Thật buồn cười mà. Thấy vậy anh liền lấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô
- Còn cười được à, làm anh còn tưởng em bị làm sao nữa
- Không có.. chỉ là bộ phim này quá cảm động. Nam chính với nữ chính số khổ quá mà, cuối cùng thà chết cùng nhau chứ không chịu sống mà chia lìa. Cảm động chết mất....hic hic_ chắc phen này anh phải đi tìm đạo diễn cho ổng quay lại bộ phim này mới được. Bảo bối của anh khóc hết cả nước mắt rồi
- Được rồi, phim hết rồi em còn muốn đi đâu nữa không
Lúc này đang là 3 giờ chiều, trời vẫn còn nắng nhẹ nhưng trời rất mát mẻ vì có gió
- Em muốn đi tản bộ _ hết hứng muốn đi chơi rồi. Bây giờ cô thực sự muốn cùng anh tâm sự. Cũng coi như lần đầu tiên hẹn hò của họ cũng khá suôn sẻ
- Được, lên lưng anh cõng đi _ anh hất hất mặt về sau lưng ý nói muốn cõng cô
- Không muốn, em muốn anh nắm tay em đi dạo _ lúc giữa trưa cõng rồi, giờ lại cõng tiếp, cô cũng có chân nha
Anh cũng vui vẻ đan 5 ngón tay của anh vào 5 ngón tay của cô bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Phía trước hai người tới chính là thuỷ cung.
- Oa, đẹp quá. Lân nhìn kìa Lionfish ( cá ngựa vằn). Em rất thúch con này nha _ Diệp Nhi chỉ vào mấy con cá ngựa vằn nhỏ xinh đang bơi lội bên trong lòng kính
- Anh sẽ mua về thả bể
Phía trước còn rất nhiều loại cá như: cá tráp dẹp, cá mặt trăng, scup, cá hề, cá kiếm, cá phượng hoàng... cô đều chỉ. Ngay cả cá mập, cá heo... nhưng câu trả lời của anh vẫn nhận được là
" anh sẽ mua về thả bể "
- Cá mập, cá heo có thể thả bể được sao _ nó to như vậy mà, cả cái bể bơi khéo còn chẳng vừa ý
- Anh sẽ xây một cái thuỷ cung như này cho em
- Anh đáng yêu quá đi _ rồi cô hôn chụt một cái vào má anh rồi tiếp tục đi tiếp
- Lân, em muốn chụp hình _ cảnh đẹp như này bỗng dưng cô lại muốn chụp hình nha. Cô cũng muốn lưu giữ hình của hai người lại làm kỉ niệm
- Anh chụp cho em
- Không muốn, em muốn hai chíng ta chụp chung
Anh nhìn xung quanh
- Vậy ai chụp cho chúng ta
Cô nhìn quanh một lúc rồi cười, chạy lại chỗ một thanh niên trẻ
- Bạn học, phiền bạn có thể chụp giúp mình kiểu ảnh
Cô luac này đã diện lại cho mình bộ đồ khác nha. Cũng là váy trắng, nhưng dài qua đầu gối, chi tiết đơn giản hơn bộ lúc sáng. Vẫn đeo chiếc túi sách và giày cao gót, tô thêm chút son nhàn nhạt. Trông cô lúc này rất xinh đẹp, ở dưới thuỷ cung, nhờ những ánh sáng của những thứ vảy cá trông cô lại càng giống tiên hạ trần
- Bạn học..có thể giúp mình chứ _ Thấy anh ta mải nhìn, cô không khỏi có chút ngượng ngùng
- À, được
- Cảm ơn
Anh ta cầm mấy ảnh chụp cho hai người khoảng 2 tấm rất đẹp.Tấm thứ nhất cô chỉ vào mấy con cá cười rất tươi còn anh thì nhìn theo phía tay cô chỉ. Tấm thứ hai anh vén tóc ra sau mang tai cho cô, còn cô thì thẹn thùng cười.
- Cảm ơn bạn học nhiều _ cô vui vẻ đưa tay nhận lấy máy ảnh ( máy ảnh trước khi ra khỏi nhà Diệp Nhi có mang theo để chụp nha)
- Không có gì đâu _ anh ta đưa tay gãi đầu rồi cười lại với Diệp Nhi mà không để ý bên ai kia bên cạnh " mặt đen xì "
- Cảm ơn _ nói với anh ta - Đi thôi _ chưa đợi anh ta trả lời thì đã cầm tay cô kéo đi
- Chúng ta đi đâu _ Cô thấy kì lạ, mới vào đây được một chút thôi mà
- Anh dẫn em đi ăn _ sợ cô hiểu lầm nên anh nói thêm - từ sáng đến giờ chúng ta còn chưa có ăn, chắc em đói rồi đi thôi
- Được, em biết có quán này ăn rất ngon. Chúng ta đi thôi
Anh và cô rời khỏi công viên Ocean Park và tiếp tục hành trình của . Đó chính là hành trình lấp đầy bao tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT