Liên Gia Chú cũng không vì cô bé đối với cậu không có phản ứng gì mà bỏ đi, trái lại còn đứng sóng đôi với với cô bé ở trước bức hình trên tường.
"Cậu rất ghét người khác gọi cậu là Tiểu họa mi đúng không?" Cậu hỏi cô bé.
Biết vậy mà còn nói. Dì Daisy đã nói những người gọi cô bé là Tiểu Họa Mi đều không có ý tốt, họ rủa cô bé sau này lớn lên sẽ trở thành công cụ có thể xoay chuyển quyền lợi.
"Tôi cũng không thích người khác gọi tôi là Tiểu Pháp". Liên Gia Chú lại nói.
Thôi được rồi, di chuyển qua trái một bước, cô bé không muốn tới gần đứa trẻ thích trưng diện như vậy, cô bé cũng không phải là Vianne ngốc nghếch, ngớ ngẩn trong sách kia.
"Nếu như tôi nói cho cậu biết Tiểu Pháp với Tiểu Họa Mi là giống nhau, nghe qua thì rất tuyệt nhưng trên thực tế thì nó là một thuật ngữ có nghĩa xấu đấy?"
Cái loại ích kỷ hỡm hĩnh này có thể thấy được ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ, họ cho là ngôn ngữ Pháp là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới, mỗi khi có du khách nước ngoài dùng tiếng Pháp để hỏi đường thì dân bản địa sẽ để họ lên xe đưa họ tới tận nơi, nhưng nếu như khi du khách nước ngoài hỏi đường mà không dùng tiếng Pháp thì dù cho họ sẽ dùng thái độ phớt lờ không thèm để ý.
Còn nữa, người bán hàng rong trên phố sẽ bán hàng lỗ vốn cho những du khách yêu tiếng Pháp. Còn chủ cửa hàng trang sức sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt đối với khách hàng không nói tiếng Pháp, cho dù họ có trả giá hào phóng.
Những điều này đều do du khách nước ngoài tổng kết về người Pháp, đây cũng là nguyên nhân mà trong đầu Lâm Phức Trăn bài xích tiếng Pháp.
"Lâm Phức Trăn, con là cô bé Bắc Kinh" mẹ luôn nói với cô bé.
Ba cũng nói với cô bé mấy lời tương tự như vậy, nhưng ba lại nói tỉ mỉ hơn mẹ nhiều.
A Trăn sinh ra ngay trong tứ hợp viện ở Bắc kinh, lúc A Trăn ra đời bầu trời Bắc Kinh đang có tuyết bay, đó cũng là trận tuyết cuối cùng rơi trong thành phố Bắc Kinh. Khi lần đầu tiên A Trăn tới thế giới này đã mang tiếng khóc dọa cho những bông tuyết bao phủ trên tứ hợp viện sợ mất, chúng rơi xuống lả ta từ dưới mái hiên.
Bông tuyết vừa mới rơi xuống trên sân nhà thì ánh mặt trời đã ló dạng, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ và dừng lại trên mặt của A Trăn, A Trăn nở nụ cười, nhìn xem, hai má vẫn còn vệt nước mắt đấy.
Trong mơ hồ, Lâm Phức Trăn dường như đã nhìn thấy căn tứ hợp viện vuông vức bị bông tuyết bao trùm ở trong miệng ba.
Mũi bắt đầu khó chịu.
Hít hít mũi, dùng ngữ khí vô cùng lớn không cho là đúng: "Liên Gia Chú, đừng có quá tham lam, người Pháp đã đem di sản văn hóa mà họ lấy làm kiêu ngạo cho cậu rồi".
Ngón tay trong chớp mắt như bị đóng băng, nhanh chóng buông xuống, quay trở lại trong túi áo khoác.
"Lâm Phức Trăn, chúng ta đi tìm một chút chuyện vui vẻ làm đi".
Nhìn vào mắt của cậu ấy đặt nghi vấn.
"Chúng ta đi dạy dỗ những người lớn tự cho mình là đúng, họ có thể đem con nít lừa gạt xoay vòng, con nít cũng như vậy cũng có thể lừa gạt xoay mòng họ". Liên Gia Chú vươn tay về phía cô bé.
Chần chừ một lúc, tay nhẹ nhàng rút ra từ trong túi áo khoác.
Bây giờ trong túi của chúng không có nửa xu. Liên Gia Chú đã mang ví tiền của cô bé gửi ở tủ giữ đồ ở siêu thị.
Liên Gia Chú chậm rãi dùng dao nĩa đem nửa cái bánh Macaron cắt thành hai phần. Khách của tiệm bánh ngọt không nhiều lắm, nhân viên phục vụ có rất nhiều thời gian. Hoa đứa trẻ xuất hiện ở tiệm bánh ngọt vào đêm khuya như vậy nhìn thế nào cũng rất khả nghi, nhưng trên người hai đứa quỷ nhỏ này từ đầu đến chân đều là hàng hiệu.
"Lâm Phức Trăn, nếu như không muốn bị lộ thì thu hồi ánh mắt của cậu lại đi".
Cụp mắt xuống, lúc tầm mắt mở ra lần nữa thì lại chạm phải ánh mắt của Liên Gia Chú.
"Đừng lo lắng". Mặt Liên Gia Chú tiến lại gần cô bé hơn một chút. "Cho dù tới lúc bị lộ thì người ở lại rửa đĩa cũng không phải là cậu".
Cuối cùng cái đĩa của Liên Gia Chú cũng sạch trơn.
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi tới trước mặt họ, tay của Lâm Phức Trăn từ trên bàn ăn buông xuống.
"Rất xin lỗi, lúc ra cửa cháu đã quên mang theo ví tiền rồi". Lời của Liên Gia Chú đã trực tiếp dẫn quản lý của tiệm bánh ngọt tới, một người đàn ông trung niên có đôi mắt cá vàng.
Sau khi quản lý tiệm bánh ngọt đánh giá chúng một lượt, hỏi chúng có cần giúp gì không.
Liên Gia Chú lắc đầu: "Thưa ngài, ngài không cần phải nhắc nhở chúng cháu điện thoại ở chỗ nào, bây giờ cháu và bạn của cháu đang đang chơi một trò chơi làm thế nào sa thải quản gia của cháu, nhưng có điều không khéo là trong lúc đang chơi trò chơi thì chúng cháu đói bụng, chúng cháu không có thói quen mang theo ví tiền khi ra cửa".
Khăn quàng của Liên Gia Chú là mẫu mới nhất của Burberry, tạm thời chỉ tiêu thụ ở London.
"Thưa ngài, ngài thích chiếc khăn quàng này của cháu hơn sao?" Liên Gia Chú bắt đầu cởi khăng quàng, đưa khăn quàng tới trước mặt quản lý tiệm bánh ngọt: "Caro nhìn qua rất tuyệt đúng không?"
Chần chờ một chút, quản lý tiệm bánh ngọt nhận lấy chiếc khăn, ông ta vừa kiểm tra nhãn hiệu của chiếc khăn ánh mắt vừa dừng trên cổ tay của Liên Gia Chú. Cổ tay Liên Gia Chú đeo phiên bản chiếc vòng tay da kinh điển của LV phát hành năm ngoái.
"Đừng nghĩ tới cái vòng tay này, cháu rất thích thiết kế của nó". Liên Gia Chú lạnh lùng nói, vội vàng nhìn quanh bốn phía: "Xem ra ngài đều không thấy hứng thú với khăn quàng, đồng hồ của cháu. Mặc dù cháu rất không thích tốn thời gian chờ người khác, nhưng hình như cháu cũng chỉ có thể đồng ý với kiến nghị của ngài. Nói cho cháu biết điện thoại ở chỗ nào, cháu gọi điện thoại cho bạn của cháu, bảo cậu ấy dẫn quản gia của cậu ấy tới trả tiền".
Quản lý tiệm bánh ngọt vẫn không nhúc nhích.
Liên Gia Chú từ chỗ chiếc bàn đứng lên, quản lý tiệm bánh ngọt đã ngăn cậu ấy lại.
"Làm gì vậy?" Giọng điệu của Liên Gia Chú vô cùng không kiên nhẫn.
Quản lý tiệm bánh ngọt giao lại chiếc khăn vào tay Liên Gia Chú, tim của Lâm Phức Trăn đập thình thịch.