Đầu tháng 7, Phương Lục Kiều đã gặp được Lâm Phức Trăn, cô gái mà phần lớn thời gian sống ở trong ảnh.
Cô gái này là học sinh của mẹ, A Trăn của chú Lâm, chị gái của Tử Nham sau đó còn có thêm một danh hiệu: Bạn tốt nhất của Liên Gia Chú.
Bất giác giữa cô ấy và Lâm Phức Trăn đã có nhiều tầng quan hệ như vậy, nhìn bóng người phác họa trên cửa sổ của chiếc xe hơi màu đen kia Phương Lục Kiều thầm nghĩ trong lòng.
Đây là buổi chiều thứ tư, bởi vì công nhận của xưởng nước hoa đình công, học viên của trung tâm huấn luyện chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm công việc của công nhân, tới vườn ươm hoa chọn hoa hồng.
Hôm nay Phương Lục Kiều cực kỳ mất tập trung, sự mất tập trung này là do chiếc điện thoại mà cô ấy đã lén để trong túi của bộ đồng phục.
Tối hôm qua Liên Gia Chú nói hôm nay sẽ gọi điện cho cô ấy, cụ thể là giờ nào gọi thì Liên Gia Chú không nói, nhưng cả một buổi sáng điện thoại của cô ấy đều im lặng.
Không phải là trong lòng chưa từng nhắc nhở mình là đừng chú ý tới điện thoại nữa, cô ấy tới nơi này là để học, không phải là tới để nói chuyện yêu đương.
Nói chuyện yêu đương. Lúc từ này hiện ra trong đầu thì đã dọa Phương Lục Kiều sợ hết cả hồn, trong đầu có một giọng cực kỳ lớn bác bỏ từ này.
Phải giữ lại sự rụt rè của con gái nên có, còn nữa, không được để cho Liên Gia Chú quá đắc ý được.
Dù thỉnh thoảng cô ấy buột miệng nói hai tiếng "Gia Chú" mà trên mặt Liên Gia Chú lộ ra sự phản cảm, thì cô ấy không thể để cho anh quá đắc ý được.
Mặc dù Liên Gia Chú không chỉ ra nhưng Phương Lục Kiều biết, anh không thích cô ấy gọi anh là Gia Chú.
Tay cũng đã nắm rồi, môi cũng đã hôn rồi, còn không cho cô ấy gọi "Gia Chú"? Phải biết là cô ấy không phải là những cô gái Tây kia, phải biết là mẹ của cô ấy là một giáo viên tiếng Trung đấy.
Nhưng rõ ràng là tối ngày hôm ấy, cách chiếc điện thoại Lâm Phức Trăn đã gọi "Gia Chú" tới tự nhiên như vậy cơ mà, có lẽ... "Cái tên Gia Chú này chỉ thuộc về Lâm Phức Trăn". Trong lòng cô ấy lờ mờ nghĩ vậy.
Ngày trước, khi ở trường cấp 3 thỉnh thoảng có lời đồn: Từ sau khi cô gái tóc ngắn rời đi, yên sau xe của chàng trai kiệm lời vẫn trống không.
Cô gái tóc ngắn, yên sau xe trống không là thật hay giả thì không biết.
Tiếng "Gia Chú" của Lâm Phức Trăn kia có lẽ là một loại tồn tại giống như chỗ ngồi phía sau xe của chàng trai.
Đây không phải là suy nghĩ đâu tiên xuất hiện ở trong lòng Phương Lục Kiều, giống như mấy lần trước, khi ý nghĩ này sôi động như thật, cô ấy đã cảm thấy thật buồn cười, khả năng này cũng có thể đi sáng tác truyện rồi.
Mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới, vừa ép hai cái tên Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú này xuống thì sau lưng đã truyền tới tiếng thì thầm bàn luận về hai cái tên này.
Bàn luận tới hai cái tên này là nhân viên kỹ thuật trong xưởng nước hoa.
Buôn chuyện là bản tính của con gái, các cô ấy buôn từ chuyện buổi chiều Vianne muốn tới trung tâm chế tác nước hoa tới cuộc sống tình cảm của cô gái may mắn sắp tung ra sản phẩm lấy tên của mình, lại tới mối quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Tiểu Pháp.
"Tôi thấy nhất định là hai người này có gian tình". Nhân viên kỹ thuật lớn tuổi nhất thẳng thừng nói.
"Tôi thì lại không cho là như vậy, họ cũng không phải là nghệ sĩ dựa vào tuổi trẻ mà kiếm cơm, hai người này nhất định là có người chống lưng rất lớn, người chống lưng của hai người này đều hy vọng Vianne và Tiểu Pháp có thể ở cùng với nhau, nếu như đúng là họ ở cùng nhau thì sẽ có thêm một đề tài, đối với mỗi gia đình thì lại càng là chuyện thêu gấm trên hoa, họ không lý gì mà lại che giấu quan hệ với bên ngoài". Một nhân viên kỹ thuật khác phân tích như một chuyên gia.
Tiếng xì xào bàn tán truyền tới từ phía sau làm cho cảnh vật xung quanh càng thêm ngột ngạt, cũng làm cho Phương Lục Kiều mấy lần bị gai hoa hồng đâm vào tay.
Thẳng lưng dậy, Phương Lục Kiều liếc mắt nhìn đường quốc lộ của nhà xưởng nước hoa, chiều hôm nay Lâm Phức Trăn sẽ tới trung tâm chế tác nước hoa để xem tiến độ chế tác nước hoa đứng tên của cô, đây là con đường bắt buộc để đi vào công xưởng nước hoa.
Cơn mưa bất ngờ đổ xuống đã làm dịu đi cái cái nóng oi ả.
Chiếc xe hơi màu đen đang trên đường đi về phía xưởng chế tác nước hoa, ven đường đều là ruộng hoa hồng, làm cho chiếc xe hơi màu đen như đang chạy giữa hoa.
Chỗ Phương Lục Kiều đang đứng sát bên con đường quốc lộ, chiếc xe hơi màu đen đi lướt qua cô ấy, cửa sổ thủy tinh tối màu in bóng của một cô gái trẻ.
Trực giác nói cho Phương Lục Kiều biết, người ngồi trong xe chính là Lâm Phức Trăn, một nhân viên kỹ thuật phía sau cũng đã chứng thực cho suy nghĩ của cô, đó là chiếc xe của nhà Rose.
Lần đầu Lâm Phức Trăn tới trung tâm chế tác nước hoa cũng là ngồi chiếc xe này, xe hơi sang trọng được hãng Bentley cho ra mắt vào đầu năm, tại Pháp có rất ít người có chiếc xe này, gia tộc Rose chính là một trong số ít đó.
Theo tin lá cải, vợ của trưởng tôn của gia tộc Rose vì nguyên nhân sức khỏe nên không thể sinh con, bé gái được gửi nuôi trong nhà họ từ nhỏ rất được gia tộc Rose cưng chiều.
Tất cả tiền vốn của nhãn hiệu nước hoa riêng của Lâm Phức Trăn đều có nguồn gốc của gia tộ Rose, cùng ngày nước hoa được đưa ra, tình hình của Lâm Phức Trăn từ khi được sinh ra cho tới bây giờ sẽ được biên tập thành một bộ phim tài liệu dài 15 phút, trong ba ngày liên tiếp không gián đoạn được phát sóng trên New York Times, tiền cũng lấy từ gia tộc Rose.
"Cô nói gia tộc Rose này là vì cái gì?", "Ai mà biết được, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy đấy". Đây là lời của mấy nhân viên kỹ thuật nói.
Lời này nói quá đúng, trên đời này luôn có mấy người may mắn được muôn vàn ưu ái như vậy.
Lâm Phức Trăn là vậy, Liên Gia Chú cũng như vậy.
Liên Gia Chú....
Điện thoại trong túi vẫn yên lặng, nhưng nội tâm của Phương Lục Kiều đã không còn mong đợi như trước nữa rồi, có thì cũng chính là mờ ảo.
Phương Lục Kiều có hai cuốn sổ bìa màu xanh lam, mới đầu hai cuốn sổ này đều là dùng để ghi chép số liệu, nhưng về sau, từ sau khi Liên Gia Chú xuất hiện, một trong hai cuốn sổ đó đã trở thành sổ nhật ký.
Hôm nay bởi vì vội vàng ra ngoài làm cho Phương Lục Kiều đã cầm nhầm cuốn sổ, mãi cho tới giữa trưa Phương Lục Kiều mới biết cuốn sổ bị bỏ vào trong túi không phải là cuốn sổ ghi chép số liệu mà là cuốn sổ nhật ký.
Cuốn nhật ký đa số đều xoay quanh Liên Gia Chú.
Tóc dài xõa tới ngang eo, áo sơ mi nhạt màu, quần jean màu xám, bàn tay để sau lưng cầm cuốn sổ bìa màu xanh lam.
Nhìn ra giống như một học vừa đi bộ vừa ôn bài, cuốn sổ màu xanh lam học sinh này cầm trong tay là cuốn nhật ký mà Phương Lục Kiều đã tìm gần nửa tiếng rồi.
Khoảnh khắc đó Phương Lục Kiều cũng không có liên tưởng bóng lưng kia với Lâm Phức Trăn, một lòng một dạ chỉ muốn lấy lại cuốn nhật ký kia.
Mặc dù cuốn nhật ký đều dùng tiếng Trung để ghi lại nhưng chẳng may gặp phải người hiểu tiếng Trung thì sao.
Lau mồ hôi, cô ấy bước nhanh về phía bóng người kia.
Trong tiếng bước chân, bóng người kia quay đầu lại.
Trong nháy mắt đó đầu óc của Phương Lục Kiều trở nên trống rỗng.
Lâm Phức Trăn?
Bước chân thả chậm dần, chậm dần lại.
Đây là ruộng hoa oải hương thử nghiệm, phóng tầm mắt qua, khắp nơi toàn một màu tím tĩnh mịch.
Cách giữa hai cô là một ruộng bậc thang, Lâm Phức Trăn đứng im bất động, bước chân Phương Lục Kiều do dự.
Con cưng của trời đó phần lớn lúc nào cũng sống động trong các bức hình Phương Lục Kiều không xa lạ gì huống chi...
"Ba nói mắt của em giống chị Phức Trăn nhất. Chị Tiểu Kiều, nếu như chị gặp chị ấy thì nhìn giúp em xem có phải là ba gạt em không". Trước khi đi Lâm Tử Mặc đã giao cho Phương Lục Kiều một nhiệm vụ như vậy.
Lời của Lâm Phức Trăn truyền đạt một thông điệp là cô đã xem qua cuốn sổ rồi.
Đầu óc Phương Lục Kiều lại lần nữa rơi vào trống rỗng: "Cô... cô đã mở ra?"
"Cô không muốn nói cho tôi biết cô là ai cũng không sao, nhưng cô phải trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi". Giọng điệu của Lâm Phức Trăn bắt đầu mang theo sự thiếu kiên nhẫn, "Nội dung trong cuốn sổ này".
Nửa phần trước của cuốn sổ đều là số liệu, tới phần sau mới xuất hiện trên của Liên Gia Chú.
Khi một người nhìn thấy tên của người mình biết trong cuốn sổ mà mình tình tờ nhặt được thì sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên, khi chủ nhân của cuốn sổ tìm tới thì đầu tiên nhất định sẽ đối chiếu tin tức với chủ nhân của cuốn sổ, người trong cuốn sổ có phải là người mà anh ta hoặc cô ta biết hay không.
Nhưng Lâm Phức Trăn cũng không muốn đối chiếu thông tin của Liên Gia Chú với cô ấy, vì vậy Lâm Phức Trăn xem thấy hẳn là phần đầu của cuốn sổ.
"Tôi là học viên mới trong trung tâm đào tạo của xưởng nước hoa". Phương Lục Kiều buộc cho mình trấn tĩnh lại, bước lên một bước. "Nếu như cô vẫn chưa tin tôi là chủ nhân của cuốn sổ, vậy thì tôi còn có thể nói tiếp cho cô biết, trong cuốn sổ toàn bồ là đều dùng tiếng Trung để chi ghép".